Tuần lễ cuối năm phụng vụ bắt đầu
với Chúa nhật Chúa Ki tô Vua, tiếp đến là lễ trọng mừng kính CTTĐVN, và tiếp
theo những ngày trong tuần – Giáo hội cho chúng ta nghe những bài Tin Mừng nói
về ngày cùng tận thế giới: Sẽ có những điềm lạ trên trời, các cơn bách hại dưới
đất, nhưng các con đừng sợ - hãy ngẩng đầu lên vì ơn cứu chuộc các con đã gần đến.
Chúa Giê su là vua trời đất và là
vua các tâm hồn, vì Ngài là Thiên Chúa là cội nguồn của vũ trụ và Ngài là tình
yêu tuyệt đối – xứng đáng là vua các tâm hồn. Bài Tin Mừng Lc 23, 35-43 nhấn mạnh
đến những lời nhục mạ và thách thức: “Nếu hắn là Đức Ki tô thì hãy xuống khỏi
thập giá, hãy cứu lấy mình!”. Câu nói này được thốt ra bởi các thủ lãnh, bởi
lính tráng và bởi một trong hai kẻ bị hành hình… còn dân chúng thì đứng nhìn.
Bài Tin Mừng vẽ nên một bức tranh ảm đạm, thất bại; tuy nhiên vẫn có hai luồng
sáng: tấm biển INRI (Giê su Nagiaret Vua dân Do Thái, chúng ta biết trong văn tự
Do Thái, chữ I=G và I=Y đồng nghĩa nhau) và lời tuyên xưng của người bị hành hình bên phải. Và rồi Đức Giê su đã sống lại, được đặt
làm Chúa của vũ trụ, là vua các tâm hồn.
Tên ‘Giê su’ có nghĩa là Thiên
Chúa cứu. Tôi bỗng nhớ một câu chuyện kể về một nạn dịch (tương tự như COVID 19)
tàn phá dữ dội khắp thế giới, bệnh lan tràn rất nhanh-chết chóc và hoảng loạn tràn
ngập thế giới, các nhà khoa học vùi đầu vào việc tìm kiếm thuốc chủng và họ biết
rằng chỉ có một người nào đó mang nguồn máu sạch và chỉ có dòng máu sạch đó mới
tạo nên thuốc chủng ngừa cho đại dịch và cứu cả thế giới, người người được mời
gọi đi thử máu… Một người thanh niên cùng cha mẹ bước vào trạm y tế thử máu, và
chỉ một lát sau – chàng được mời ở lại vì dòng máu của chàng đạt chuẩn – người
ta liên hệ với cha mẹ cậu và họ cũng chẳng biết làm gì hơn là đồng ý, họ chỉ biết
đặt câu hỏi ‘các vị cần bao nhiêu máu của con tôi?’, các bác sĩ chỉ im lặng – họ
dẫn cậu đi … điều đó có nghĩa là họ cần tất cả máu của cậu – một người chết cho
cả thiên hạ được nhờ. Dưới chân thập giá, cả và thiên hạ hùa nhau lại để thách
thức Chúa xuống khỏi thập giá, nhưng Chúa vẫn ở lại –Chúa lặng thinh – Chúa tha
thứ, vì Ngài muốn dâng hiến mạng sống mình để cứu nhân loại và thêm một lý lẽ nữa
là Chúa không muốn ép buộc người ta phải tin Chúa và yêu mến Chúa – Chúa tôn trọng
tự do của con người.
Nền tu đức ngày xưa chú trọng đến
việc tử đạo như là một con đường rõ ràng và thẳng tắp tiến về quê trời, nhưng
linh đạo ngày này nhấn mạnh đến việc dâng hiến mạng sống như một tu sĩ: có những
người khi đã ổn định gia đình thì vợ chồng tách rời sống trong những tu viện, kẻ
khác vào viện dưỡng lão và một số khác sống tuổi già ở gia đình – và tuổi già
không trừ một ai – nó bóc lột con người khỏi những thứ nó cậy dựa như sức khỏe,
khả năng, sở hữu, tình dục, thành công và kể cả sự tôn trọng… Tất cả mọi con đường
đều dẫn đến Roma, thì con đường tử đạo, tu sĩ, viện dưỡng lão và tuổi già nơi
gia đình dường như cũng có một mục đích duy nhất là để ta hoàn toàn thuộc trọn
về Chúa. Câu chuyện tử đạo được ai đó diễn tả rất dễ hiểu: Người Ki tô hữu tin
rằng Chúa là Thiên Chúa quyền năng và tình yêu; nhà cầm quyền nói rằng ‘không
được nói như vậy nữa, nếu nói thì ta giết, phải rút lại lời đó thì ta thưởng’;
người bị hành hạ kia nói lại: ‘không đời nào tôi rút lại lời đã nói vì đó là sự
thật, ngài có thể làm khổ thân xác tôi, nhưng linh hồn tôi là của Chúa’.
Lạy Chúa, đời người như một cuộc
hành trình mà ngày chào đời là khởi điểm: Chúa đi trước và con theo sau. Lúc khởi
đầu con hoàn toàn trần trụi và chưa biết gì, hoàn toàn trong trắng và tùy thuộc
nơi mẹ cha; dần dần con lớn lên, tự lo liệu cho mình, tích lũy của cải và kiến
thức - hành trình theo Chúa chậm chạp vì quá cồng kềnh; khi mặt trời lên cao,
con mệt nhoài nên đành vứt bỏ một số hành lý và kỷ vật; đến chiều con nhẹ tênh –
đi kịp Chúa và muốn đi thêm nữa …; nhưng đúng lúc đó, Chúa bảo “Đã đến rồi”. (Viết
theo ý của một bài thơ). Xin cho con, dù trải qua hoàn cảnh sống thế nào, vẫn
trung kiên sống theo Lời Chúa và luôn bám chặt vào Chúa để tiến lên mỗi ngày.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét