Vài năm trước đây, một cô bạn của tôi đang phải đối diện với
việc sinh đứa con đầu lòng. Mặc dù rất vui vì sắp được làm mẹ nhưng cô
thú nhận cô rất sợ tiến trình sinh nở này, những cơn đau, những nguy hiểm,
những điều chưa biết. Cô tự an ủi, hàng trăm triệu phụ nữ đã đi qua con
đường này và đã vượt qua được. Chắc chắn, cô cảm thấy mình cũng sẽ vượt
qua được.
Đôi khi tôi lấy kinh
nghiệm này để áp dụng vào bối cảnh cái chết. Cái chết là chủ đề đáng sợ,
khó chịu và nặng nề nhất, dù chúng ta thường nói một cách giả tạo. Khi
chúng ta nói mình không sợ chết thì phần lớn chúng ta đang huýt sáo trong bóng
tối và cả ở đó, líu lo thì dễ dàng hơn khi cái chết của chính mình vẫn là một ý
tưởng trừu tượng, một điều gì đó trong tương lai không xác định. Nói lên
trọn vẹn suy nghĩ của tôi về cái chết chắc chắn phù hợp với mô tả đó, huýt sáo
trong bóng tối. Nhưng tại sao không? Chắc chắn là huýt sáo trong
bóng tối tốt hơn là tự hành hạ mình bằng nỗi sợ hãi không cần thiết.
Vì vậy, tôi dùng phương pháp của bạn tôi khi cô muốn có thêm can
đảm để đối diện với việc sinh con và điều chưa từng biết này. Một cách
đơn giản, hàng triệu triệu người đã vượt qua được quá trình chết, vì vậy tôi
cũng phải vượt qua được! Hơn nữa, không giống như việc sinh con, chỉ ảnh
hưởng đến một nửa nhân loại, còn cái chết thì ảnh hưởng đến toàn nhân loại, kể
cả tôi đều sẽ đi qua. Một trăm năm nữa, những ai đang đọc bài này sẽ vượt
qua cái chết của mình.
Vì vậy, đây là cách để nhìn nhận về cái chết của chính chúng ta:
hàng tỷ tỷ người đã vượt qua được điều này, đàn ông, phụ nữ, trẻ em, kể cả trẻ
sơ sinh. Một số người đã già, một số người còn trẻ; một số đã chuẩn bị,
một số thì không; một số đón nhận, một số cay đắng phản kháng; một số chết vì
nguyên nhân tự nhiên, một số chết vì bạo lực; một số chết trong vòng tay yêu
thương, một số chết cô đơn không có vòng tay yêu thương nào chung quanh; một số
chết trong thanh thản, một số chết trong tiếng khóc vì sợ hãi; một số người
chết khi đã già, một số ở tuổi thanh xuân; một số bị bệnh mất trí vô nghĩa
trong nhiều năm làm cho những người chung quanh hỏi vì sao Chúa và thiên nhiên
lại tàn nhẫn khi giữ họ sống; lại có những người khỏe mạnh có đầy đủ để sống
nhưng họ lại tự tử; có những người chết trong đức tin và hy vọng, có những
người chỉ thấy bóng tối và tuyệt vọng; một số khi chết có lòng biết ơn, một số
khi chết lòng đầy oán giận; một số chết trong vòng tay tôn giáo và nhà thờ, một
số hoàn toàn ở ngoài vòng tay này; một số chết như Mẹ Têrêxa, một số lại như
Hitler. Nhưng tất cả họ đều làm được điều đó, điều vô danh vĩ đại, điều
vô danh vĩ đại nhất. Có vẻ như có thể làm được.
Hơn nữa, không ai trở về từ thế giới bên kia với những câu
chuyện kinh dị về cái chết, như thế cho thấy tất cả những bộ phim kinh dị của
chúng ta về việc bị hành hạ sau khi chết, bị ma quỷ và những ngôi nhà ma ám đều
hoàn toàn hư cấu.
Tôi nghĩ ai cũng có trải nghiệm như tôi khi nghĩ về người chết,
đặc biệt là những người tôi biết đã chết. Nỗi đau buồn và sự mất mát ban
đầu của họ cuối cùng cũng qua đi và được thay thế bằng một cảm giác mơ hồ rằng
mọi chuyện vẫn ổn, rằng họ ổn, và rằng cái chết theo một cách kỳ lạ nào đó đã
rửa sạch mọi thứ. Cuối cùng, chúng ta có một cảm giác khá tốt về những
người thân yêu đã khuất của mình và về những người đã khuất nói chung, ngay cả
khi sự ra đi của họ không hề lý tưởng, khi họ chết trong tức giận, thiếu chín
chắn, hoặc vì họ đã phạm tội, hoặc tự tử. Bằng cách nào đó, cuối cùng tất
cả đều được rửa sạch và những gì còn lại là một cảm giác mơ hồ, một trực giác
vững chắc, rằng bất kể họ đang ở đâu, họ đều ở trong một vòng tay tốt hơn và an
toàn hơn chúng ta.
Khi còn là chủng sinh trẻ, chúng tôi phải dịch chuyên luận của
tác giả cổ đại Cicero về tuổi già và về cái chết từ tiếng La-tinh sang tiếng Anh.
Khi đó tôi mười chín tuổi, nhưng rất ấn tượng với những suy nghĩ của Cicero về
lý do vì sao chúng ta không nên sợ chết. Ông là người theo phái khắc kỷ
nổi tiếng; nhưng, cuối cùng, việc ông không sợ chết cũng giống như cách bạn tôi
đối diện với việc sinh nở, xét theo mức độ phổ biến của nó, chúng ta đều có thể
quản lý được!
Tôi đã đánh mất ghi chép của tôi về Cicero từ lâu nên bây giờ
tôi tra cứu chuyên luận này trên Internet. Đây là một đoạn trích từ
chuyên luận này: “Cái chết không nên được cho là quan trọng! Vì rõ ràng
tác động của cái chết là không đáng kể nếu nó hoàn toàn hủy diệt linh hồn, ngay
cả là mong muốn, nếu nó dẫn linh hồn đến một nơi nào đó để sống mãi mãi.
Vậy thì, tôi sẽ sợ gì, nếu sau khi chết, tôi được định sẵn là không bất hạnh
hoặc hạnh phúc?”
Đức tin của chúng ta cho chúng ta biết rằng, với tình yêu và với
lòng nhân từ của Chúa mà chúng ta tin tưởng, chỉ có lựa chọn thứ hai là hạnh
phúc đang chờ chúng ta. Và chúng ta đã trực giác được điều đó.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét