Thiên Chúa gọi mỗi người mỗi khác
và cách thức hành động của Ngài vượt tầm trí hiểu của con người. Con người luôn
dễ đọc sai tiếng mời gọi của Chúa và vì thế đã có những cuộc trở về với tình
yêu Ngài.
Lần đầu tiên trong lịch sử loài
người, Thiên Chúa đã mời gọi Adam-Eva sống trong tình nghĩa thân mật với Ngài
trong mối liên hệ giữa Đấng Tạo Thành và loài thụ tạo; nhưng con người nghi ngờ
kế hoạch đầy tình yêu đó là một âm mưu cản trở con người lớn lên: “Chẳng chết
chóc gì đâu, vì Thiên Chúa biết ngày nào các ngươi ăn trái cây biết lành biết
dữ thì mắt sẽ mở ra để thông biết như Thiên Chúa”…và ông bà nguyên tổ đã hái
trái cây để ăn, lần đầu tiên họ vi phạm lệnh truyền của Chúa. Họ muốn tự lo
liệu cho đời mình mà không cần đến Thiên Chúa.
Thiên Chúa đến với con người và
kêu gọi họ như mọi lần Ngài vẫn ‘chiều chiều tản bộ’ trong vườn địa đàng, nhưng
ông bà nguyên tổ đã lẩn tránh Chúa vì xấu hổ, thấy mình trần truồng về thể xác
cũng như tinh thần: họ đã tước bỏ địa vị con cái Chúa mà chọn lấy thái độ nô lệ
cho tội. Và Con Thiên Chúa đã vâng lời cho đến chết để con người lại được trở
thành con cái Chúa.
Thiên Chúa đã kêu gọi Abraham,
Moisen, Đavit ngoài sự tính toán của con người để các vị làm nên lịch sử dân
Chúa chọn. Và Thiên Chúa đã gọi Samuel đến 3 lần mà cậu không nhận ra, cứ tưởng
là tiếng thầy cả Hêli. Khi nhận ra tiếng gọi của Chúa, cậu Samuel đã thưa: “Lạy
Chúa, xin hãy phán vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe”.
Thiên Chúa không ngừng hoạt động
và làm việc trong lịch sử loài người. Thiên Chúa vẫn có mặt trong cuộc sống để
mưu ích cho con người: “Này đây, Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”.
Nhưng con người luôn bị cám dỗ nghi ngờ tình thương đó, họ nghĩ rằng Thiên Chúa
không hiện hữu, rằng Ngài đang nghỉ ngơi để mình đơn côi trên vạn nẻo đường đầy
gian nan. Không phải thế, Thiên Chúa yêu từng người bằng mối tình muôn thuở và
đối với Thiên Chúa moi sự đều có thể. Trước ngàn muôn thế hệ, Chúa đã nghĩ đến
tôi, đã yêu mến tôi và cho tôi hiện hữu trong thời gian: Chúa có một kế hoạch
cụ thể cho cuộc đời mỗi người. Chỉ có điều là đường lối Thiên Chúa luôn khác sự
tưởng nghĩ của con người, Ngài hành động theo ý Ngài muốn, và con người tưởng
rằng việc họ hiện hữu trên trần gian chỉ là việc ngẫu nhiên.
Khi thăm một người bệnh, con
người thường có hai thái độ. Một là né tránh vấn đề: bệnh nầy không chết chóc
gì đâu, khỏe ngay ấy mà, cứ thoải mái là có sức vượt qua thôi. Cách thứ hai là
nhìn thẳng vào vấn đề: Sinh lão bệnh tử là kiếp sống con người, Thiên Chúa đang
cùng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nầy, tôi sẽ khỏi bệnh nếu Thiên Chúa muốn,
đây cũng là cơ hội để tôi gần Chúa hơn
và để tôi lo lắng cho phần rỗi linh hồn hơn những ngày tôi khỏe mạnh, xin cho
tôi nghe được tiếng Chúa gọi và cảm nghiệm được tình thương Chúa ngay trong
hoàn cảnh đau thương này.
Mỗi ngày tiếng Chúa vẫn gọi tôi
tín thác vào Ngài và tiến lên trên đàng nhân đức. Thế nhưng bên cạnh đó cũng có
những tiếng réo gọi của nhân gian và của các đam mê: cứ vui hưởng cuộc đời đi,
vì còn lâu mới chết, vì biết đâu chẳng có Chúa nào hết. Cơn cám dỗ giữa hai
tiếng gọi của vườn địa đàng ngày xưa vẫn tái diễn trong suốt lịch sử con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét