Một nhóm bạn thăm viếng người
bệnh. Họ thăm hỏi bệnh tình và gia cảnh của gia đình. Có người nói đến thái độ
trước cái chết: sợ gì nhất? – Sợ nhất là phán xét!... và mọi người cười òa.
Đúng là cái chết thật đáng sợ,
nếu hình ảnh trước hết là “Từ vực sâu u tối, con kêu lên cùng Chúa” như lời Lm.
Võ Tá Khánh đã phân tích, vì hình ảnh đó trái ngược với “Khi Chúa thương gọi
tôi về, lòng tôi hân hoan như trong một giấc mơ, miệng tôi nức vui tiếng cười,
lưỡi tôi vang lời ca hát. Ngàn dân tung hô, tôi thật vinh phúc” (Ngày về của
Lm. Kim Long).
Nền thần học ngày xưa thường diễn
tả sự khủng khiếp của hình phạt hỏa ngục để người ta khiếp sợ mà không dám phạm
tội, nhưng ngày nay người ta lại nhấn mạnh đến tình yêu thương Thiên Chúa dành
cho con người khiến con người không phạm tội vì sợ làm mất lòng Chúa. Việc ăn
năn tội vì sợ hình phạt gọi là ăn năn tội cách chẳng trọn, còn vì sợ mất lòng
Chúa thì gọi là cách trọn. Sự giáo dục con em chúng ta ngày xưa cũng đặt nặng
việc kiểm soát, hạch hỏi, roi vọt …để chúng không làm điều xấu vì sợ phạt,
nhưng ngày nay nhấn mạnh đến việc tạo ý thức về tình thương cha mẹ và về sự trưởng
thành của nhân cách để chúng sống tốt: không phụ ơn cha mẹ và vì lòng tự trọng.
Đức Phanxicô mời gọi các mục tử nói nhiều về lòng thương xót của Thiên Chúa
dành cho con người hơn là dừng lại ở những luật lệ giáo hội, vì điều trước sẽ
thúc đẩy con người tiến lên phía trước, còn điều sau sẽ tạo một cái nhìn cứng
nhắc về Giáo hội.
Thần học hiện đại cho ta biết: Không
ai xác quyết phần rỗi của những người đã khuất, trừ những trường hợp những
người được Giáo hội công nhận bằng việc phong thánh. Khi đến trình diện Đấng
Chí Thánh, con người bình thường sẽ trải qua một giai đoạn chịu thanh luyện để
xứng đáng diện kiến tôn nhan Chúa, dù họ đã chắc chắn được Chúa ban thưởng. Vậy
khi một người đã qua đời, một phần chúng ta cầu nguyện để họ mau chóng nên tinh
sạch, nhưng đàng khác họ cũng chuyển cầu cho chúng ta, vì họ đã trở nên nghĩa
thiết với Chúa. Đó là mầu nhiệm Các Thánh Thông Công, mỗi người trở nên máng
chuyển thông ơn thánh cho người khác giữa Giáo hội lữ hành, Giáo hội thiên quốc
và các đấng nơi luyện hình.
Thần học cũng cho ta biết: hạnh
phúc thiên đàng là món quà hào phóng mà Thiên Chúa tặng ban cho con người, nhờ
công nghiệp của Chúa Giêsu, phần đóng góp của con người chẳng là gì, chỉ là
chút tình yêu và thiện chí của người con dành cho Cha mình. Chúng ta có thể đọc
được điều ấy qua dụ ngôn người công nhân giờ thứ 11 và câu chuyện người trộm
lành trên thập giá, và nơi thư Thánh Phaolô: “Thật
vậy, tôi nghĩ rằng: những đau khổ chúng ta chịu bây giờ sánh sao được với vinh
quang mà Thiên Chúa sẽ mặc khải nơi chúng ta.” (Rm 8,18).
Nếu
chúng ta vững tin vào một Thiên Chúa nhân từ, thì cái chết là cửa ngõ để bước
qua kiếp lữ hành trở về nhà cha trong hân hoan. Lời cầu nguyện nơi tang gia
mang nhiều tâm tình: tin tưởng phó thác, hân hoan lên đền thánh Chúa, tạ ơn vì
muôn ân lộc Chúa ban trên đời và về hạnh phúc thiên đàng, xin lỗi vì những
thiếu sót và xin người đã khuất phù hộ cho con cháu biết sống tốt và biết đón
nhận thử thách cho đẹp lòng Chúa. Với những tâm tình trên, giờ cầu nguyện nên
sử dụng những đoạn Tin Mừng và những bài thánh ca phù hợp để nâng đỡ niềm tin,
và bớt sử dụng những bài quá bi thảm tạo nên sự sợ sệt, thất vọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét