Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

Chão chàng ngày xưa




Tin Mừng Chúa Nhật 14 TN B (Mc 6,1-6).
Trông xa cứ tưởng cóc vàng – lại gần mới biết chão chàng ngày xưa.

            Chúa Giêsu trở về quê hương cùng với các môn đệ. Ngày Sabát, Ngài đến hội đường và giảng dạy ở đó. Ai cũng ngạc nhiên về giáo lý siêu việt của Ngài. Họ tự hỏi: làm sao một người nhà quê đồng hương của họ lại trở nên xuất chúng như vậy ?



Người đồng hương Nagiarét đã nghe đồn thổi về những phép lạ Chúa làm cho bàn dân thiên hạ khắp đất nước Do Thái. Hôm nay chính mắt họ được chứng kiến cảnh ‘Chúa trở về quê – có cả một nhóm môn đệ ‘thật ‘oai vệ’, họ được nghe những lời vàng ngọc về giáo lý mới và về Nước Trời: Đúng là cóc vàng! Nhưng họ nhìn lại gia đình của Chúa (cha mẹ, anh em, nghề nghiệp, vóc dáng), thì họ lại hồ nghi về những điều miệng Chúa nói ra: cũng chỉ là chão chàng ngày xưa thôi mà!

            Truyền thống văn hóa Việt Nam rất trọng những người đỗ đạt cao, tên của các vị trạng nguyên được khắc ghi vào bảng vàng ở Quốc tử giám, bên cạnh đó cũng khắc ghi quê hương của vị nhân tài này. Và đến ngày ông trạng về làng được gọi là ‘vinh quy bái tổ’,  thì mọi người ‘già trẻ lớn bé’ đều nghinh đón: vui mừng, hãnh diện, được bổng lộc..
Chúa Giêsu trở về làng không mang theo từng đống bạc vàng và lợi lộc trần thế, Ngài trở về với tư cách là một ngôn sứ: nói những lời mang lại ơn cứu độ. Những lời các tiên tri nói ra thường đụng chạm đến cuôc sống riêng tư mỗi người và làm nhức nhối những tập tục xã hội… nên các vị thường bị bắt bớ, từ khước, coi thường. Điển hình là tiên tri Edêkiel đã bị dân ghét bỏ và chính Chúa Giêsu cũng đã từng bị người đồng hương muốn xô xuống vực cho chết đi.

            Thiên Chúa vẫn không ngừng dạy bảo từng người chúng ta. Tiếng nói đó có thể là từ bề trên, bạn bè, người thân cận… nhưng cũng có thể là những người rất ‘tầm thường’: một tiếng nói thơ ngây của con cái, câu nói vô tình của một em nhỏ, tiếng thân thương của người bạn đời, và cũng có thể là lời của một người mà chúng ta xếp vào loại   ‘chẳng ra gì’. Rất thường tình, nhiều khi chúng ta không đón nhận ‘sứ điệp’ chỉ vì dáng vẻ bên ngoài tầm thường của người nói, chúng ta ngụy biện không muốn sửa mình chỉ vì người kia ‘còn tội lỗi hơn cả mình’ mà dám dạy mình.

            Những suy luận như trên làm cho chúng ta giống hệt những người Nagiaret: họ không đón nhận Lời Chúa dạy dỗ vì họ xét vẻ ‘tầm thường’ của Chúa, thay vì thấy ‘cóc vàng’ thì họ chỉ nhìn thấy ‘chão chàng’ mà thôi! Và Tin Mừng kết luận: Chúa ngạc nhiên vì thấy họ cứng lòng tin và ở đó Chúa không làm được nhiều dấu lạ, chỉ đặt tay chữa vài bệnh nhân…Rồi Ngài đi tới các làng chung quanh mà giảng dạy.

            Xin cho quả tim con nhạy cảm và xin cho đôi mắt con được trong sáng, để nhìn ra những sứ điệp mà Chúa không ngừng gửi đến từng người và từng tập thể qua từng ngày sống. Mỗi hoàn cảnh, mỗi bài viết, mỗi lời nói của ai đó và cả tiếng thì thầm trong hồn…đều là những lời âu yếm Chúa dành cho ta, để giúp ta tìm gặp được Chúa - giúp ta nhận ra mình, và nhận biết Chúa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét