Tin Mừng tuần XXV TN C (Lc 16,1-13)
Chúa Giêsu không khen sự bất lương, gian lận tài sản của
người quản gia, nhưng là khen sự khéo léo của anh ta về cách xử sự về tiền bạc:
biết dùng tiền của mà mua lấy bạn hữu.
Ở thời nào cũng thế, mãnh lực đồng tiền là khôn lường, có
thể đổi trắng ra đen, có thể làm mưa làm gió trên chính trường quốc tế cũng như
trong mỗi gia đình. Có đồng tiền, ta tự tin và được no ấm, còn kẻ không có tiền
thì chịu cảnh bấp bênh của cuộc đời. Ở xã hội nào cũng có những hiện tượng rửa
tiền, những hoạt động phi pháp liên quốc gia của những tay trùm ma túy và khủng
bố mà chính cảnh sát Interpol cũng không kiểm soát hết được. Vào thập niên 80
của thế kỷ trước, chính ngân hàng của Giáo hội Công giáo cũng bị dính líu đến
một vụ rửa tiền và suýt phá sản: ngân hàng đã đầu tư cho một số công ty dược
phẩm có đạo để sản xuất thuốc, không ngờ các công ty nầy lại dùng tiền đó để
sản xuất thuốc ngừa thai và phá thai… khi biết việc, nhiều cổ đông đã rút vốn
đầu tư của họ ra khỏi ngân hàng, vì ngân hàng đã hoạt động sai mục đích.
Ai trong chúng ta cũng cật lực làm việc để kiếm tiền và
chúng ta phải biết quý trọng đồng tiền, sử dụng đúng mục đích. Nhưng ngay giữa
chúng ta vẫn có những người biết sử dụng đồng tiền cách khôn khéo. Họ chẳng thà
mất tiền còn hơn mất tình nghĩa ruột thịt và bạn bè, họ chẳng thà mất việc và
kiếm được ít tiền còn hơn mất đức tin. Đồng tiền chúng ta kiếm được có khi là
lương thiện, có khi là do chênh lệch về tỷ giá hối đoái hay do đầu cơ tích trữ
hàng hóa… nhưng nếu chúng ta biết dùng nó để san sẻ với người nghèo, để làm
việc bác ái, để đóng góp xây dựng giáo xứ hay ủng hộ đồng bào bị thiên tai… thì
đó là đã biết sử dụng khôn khéo rồi vậy.
Truyện cổ nhân kể lại rằng: Mạnh Thường Quân là vị tướng có
đến 3000 gia nô, một hôm Phùng Hoa đến xin nương nhờ để kiếm miếng cơm manh áo.
Tuy chẳng có tài cán gì, nhưng tướng mạo có vẻ thông minh, nên ông được Mạnh
Thường Quân tin dùng. Một hôm ông được sai sang đất Tiết đòi nợ và được dặn là
xem trong nhà còn thiếu thứ gì thì mua đem về. Phùng Hoa đến đất Tiết, chứng kiến
cảnh khốn cùng của dân, ông truyền thu hồi các khế ước nợ và tuyên bố: Mạnh
Thường Quân tha nợ cho các ông. Ông về nhà và trình lại với chủ: tôi nghĩ nhà
mình chẳng thiếu thứ gì, thiết tưởng chỉ còn thiếu nhân nghĩa, nên tôi đã mua
cho ông rồi đó. Chỉ ít lâu sau, Mạnh Thường Quân sa cơ lỡ bước, phải bỏ lại tài
sản và gia nô để chạy sang đất Tiết lánh nạn, chỉ đem theo Phùng Hoa và một ít
người thân cận. Dân chúng đất Tiết nồng nhiệt đón tiếp ông để trả ơn, lúc đó
Mạnh Thường Quân mới bảo với Phùng Hoa: “bây giờ ta mới hiểu nhân nghĩa là gì
rồi”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét