Tin Mừng chúa nhật 27 TN C (Lc 17,5-10)
Bài Tin Mừng được chia thành 2 phần xem ra tách biệt nhau,
nhưng thực sự lại có một sự liên hệ rất chặt chẽ với nhau: Các môn đệ xin Thầy
thêm lòng tin cho và phần sau nói về việc phục vụ vô vị lợi.
“Lạy Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con” cũng là lời cầu
xin của mọi tín hữu, kể cả linh mục và tu sỹ. Các môn đệ đã nhiều lần nghiệm ra
mình thiếu lòng tin qua những lần thấy Chúa đi trên biển mà tưởng là ma, có lần
các ông trừ quỷ mà không được - các ông hỏi lý do tại sao - và Chúa đã trả lời
là vì các ông thiếu lòng tin. Nhất là trong những hoàn cảnh đau thương, khi gặp
thất bại và thử thách, lòng tin vào Chúa của ta rất dễ lung lay. Có lời một bài
hát: "Con tưởng rằng con vững tin, khi đời sống đầy những hoa hồng, khi
cuộc sống nhẹ trôi êm đềm, khi đất trời ngập nắng bình yên. Nhưng khi đời gặp
bao giông tố, khi trời vừa lập đông băng giá, con lo âu lạc bến xa bờ, con mới
biết rằng con chưa vững tin”
Trong trại tập trung Austruitch, là nơi khoảng 4 triệu
người Do Thái đã bị giết- trong đó có cha Maximilien Kolbê- là nơi niềm tin vào
Thiên Chúa Giavê bị thử thách ghê gớm. Khi lực lượng đồng minh đến, các hồ sơ
đang bị tiêu hủy, người ta giành lại được một số hồ sơ đã cháy dở, và có một
bức thư ghi lại thử thách niềm tin của một tử tội: “Lạy Chúa, con tin là có
Ngài, nhưng con không thể hôn cái gậy của Ngài; con tin là Ngài hiện hữu,
nhưng con không thể tin được là Ngài yêu thương con người, nhất là những người
dân tộc Do Thái…”. Người ta cũng ghi nhận rằng trong số 6 triệu nạn nhân Do
Thái, có những thầy dòng đã treo cổ tự tử trong nhà giam. Dù họ là người
được huấn luyện Thần học rất kỹ càng, nhưng khi chứng kiến cảnh hành hạ con
người dành cho nhau, niềm tin họ đã trải qua cơn thử thách nặng nề…
Không ai trong chúng ta có thể nói rằng niềm tin của mình
là kiên vững cả. Ngay các cha ông chúng ta, trong suốt 300 năm bắt đạo của Giáo
hội Việt Nam, đã có nhiều người quá khiếp sợ cực hình mà chối Đạo, có vị sau đó
ăn năn hối cải và xin nộp mình cho quan để chịu tử vì đạo. Chính Chúa Giêsu
cũng dạy ta phải kiên trì cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ, vì tinh thần thì lanh
lợi nhưng xác thịt lại yếu đuối. ..
Tuy vậy, cũng có cách để hồi phục niềm tin! Đó là bằng việc
làm. Thánh Giacôbê nói: Đức tin không việc làm là đức tin chết. Anh hãy cho tôi
thấy niềm tin không việc làm của anh, còn tôi –tôi sẽ dùng hành động mà chỉ cho
anh biết niềm tin của tôi. Chuyện kể rằng có một người phụ nữ đang trong tình
trạng thất vọng vì cuộc sống, không tin vào cuộc đời và chính mình nữa. Bà đến
văn phòng tư vấn tâm lý và gặp vị giám đốc điều hành của công ty. Sau khi nghe
chuyện đời bà, ông giám đốc đề nghị bà gặp cô thư ký trẻ của mình đang ngồi ở
bàn làm việc. Cô này lễ phép thưa chuyện: “Thưa bà, con cũng đã trải qua những
giây phút nặng nề của cuộc đời giống như bà bây giờ, lúc đó chồng con vừa mới
mất vì bệnh và đứa con duy nhất của con lại bị tai nạn chết tại chỗ chỉ mấy
ngày sau, con chán nản cực độ và muốn quyên sinh cho rảnh nợ đời. Thế nhưng,
vào một đêm mưa gió, con đang ở nhà – tâm trạng buông xuôi, thì nghe tiếng cào
nhẹ ở cửa – con nhìn ra và thấy một con mèo, nó bị ướt và cào cửa để xin vào
nhà tránh mưa gió lạnh. Con mở cửa đưa nó lại gần lò sưởi và lau khô cho nó,
con cho nó ăn chút ít vì thấy nó có vẻ đói, và chỉ một lúc sau nó cuộn tròn ngủ
ngon lành trong vòng tay con. Con nghiệm ra rằng kể từ ngày tai ương xảy đến,
đây là những giây phút con cảm nếm được niềm an bình hạnh phúc, con nghĩ chỉ
một việc chăm sóc một sinh vật nhỏ bé đáng thương đã làm cho lòng mình ấm lên,
thì tại sao ta không chăm sóc những người bất hạnh ngay trong xóm của mình xem
sao. Và thật lạ lùng, khi con dấn thân giúp đỡ những người đáng thương đang
sống quanh con thì con tìm lại được ý nghĩa cho đời mình, con được an bình –
vui sống và hạnh phúc. Con trao cho họ thời giờ và sức lực của mình, nhưng con
lại nhận được nhiều hơn về hạnh phúc và bình an tâm hồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét