Danh sách Blog của Tôi

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2025

Đấng Tạo Dựng

 



Ngày 1.9.2025 lễ cầu nguyện cho việc bảo vệ công trình tạo dựng của Thiên Chúa, chúng ta được nghe 3 bài đọc. Bài đọc 1 được trích từ sách Khôn Ngoan nói về việc con người biết dùng trí khôn chiêm ngắm sự kỳ diệu của vũ trụ, nhưng thật hão huyền khi trí khôn đó chỉ dừng lại ở những hiện tượng (lửa, sấm chớp, sóng biển) mà không nhận ra Đấng Tạo Dựng. Bài đọc 2 ca tụng Đức Ki tô là Đấng đã đến trần gian để trở nên nguồn ơn cứu độ. Bài Tin Mừng nói về Cha trên trời chăm lo cho cả chim trời và bông huệ ngoài đồng, Chúa dạy ta đừng tôn thờ vật chất và đừng quá lo lắng về ngày mai – về cơm ăn áo mặc – tiên vàn hãy tìm kiếm nước Thiên Chúa và sự công chính cuả Người.

Công trình tạo dựng bao gồm cả vũ trụ mênh mông mà con người đã ra công tìm hiểu bằng những công cụ hiện đại, nhưng đến nay cũng chỉ như muối bỏ bể: không gian vũ trụ gồm hằng tỷ tỷ ngân hà, mỗi giải ngân hà cũng gồm hàng tỷ ngôi sao. Nhưng điều kỳ lạ là chúng vận hành theo một trật tự và một quy luật hầu như bất biến, điều đó nói lên phải có Đấng Tạo Dựng nên chúng. Linh mục Inhaxio Trần Ngà nói về sự kỳ diệu của hệ mặt trời, gồm có mặt trời nằm ở trung tâm và 8 hành tinh quay xung quanh nó, 8 hành tinh này nằm trên cùng một mặt phẳng với mặt trời và đều quay quanh mặt trời theo một quỹ đạo nhất định, với một vận tốc không thay đổi từ hàng triệu năm nay. Vậy mà nhiều người nghĩ trời đất tự nhiên mà có: thật là hão huyền khi con người quan sát thiên nhiên mà không nhận ra Đấng dựng nên vạn vật. Khoa học phân tích chức năng kỳ diệu của một chiếc lá trong việc lọc không khí và cung cấp dinh dưỡng cho cây… vậy mà cho đến nay con người cũng không thể tạo ra một chiếc lá. Thân thể con người, và mầm sống vạn vật cũng rất kỳ lạ với hàng tỷ tế bào hoạt động nhịp nhàng... và cho đến bây giờ con người không thể tạo ra một mầm sống (các nghiên cứu về phôi thai học chỉ sử dụng những mầm sống có sẵn).Chúng ta không hiểu được tại sao lại có những mỏ dầu ở khắp nơi (và người ta đã nghĩ đến việc khai thác hết rồi thì sẽ thế nào?) và câu trả lời là do Thiên Chúa ban tặng cho con người hưởng dùng!

Sách Thánh dạy rằng: tuyệt đỉnh của công trình tạo dựng là con người, Thiên Chúa đặt con người cai quản và chăm sóc công trình Ngài đã dựng nên, cụ thể là trái đất mà chúng ta đang sống. Nói đến việc quản lý và làm chủ, chúng ta nghĩ đến những từ thường được sử dụng: Khai thác quá mức, tham lam, vô trách nhiệm, cạn kiệt, bóc lột, tàn phá môi sinh (tiêu cực) và mặt tích cực: bảo vệ, gìn giữ, khai thác có trách nhiệm - nghĩ đến thế hệ tương lai. Con người ngày nay đã đánh mất sự ngạc nhiên trước công trình tạo dựng, họ muốn phá bỏ hết những hạn chế của luật pháp và đánh mất tình người để chế ra hàng mấy vạn đầu đạn hạt nhân đủ sức phá hủy quả địa cầu đến mấy chục lần, các cuộc chiến cứ âm ỷ nổ ra dường như không có điểm dừng cho hòa bình trên thế giới, các liên minh được liên tục ký kết để chống lại nhau: ai cũng muốn nước mình bá chủ, ai cũng sợ ai và nước nào cũng tăng chi tiêu quốc phòng… Còn trong lãnh vực sinh học, con người đang âm thầm nghiên cứu về phôi thai trong ống nghiệm, tạo nên những đội quân tinh nhuệ và bán cơ phận. Khi mua sắm vũ khí tinh nhuệ và khi phát triển những thành tựu sinh học phôi thai, con người tưởng mình khôn ranh, nhưng thật sự họ tàn phá tuyệt đỉnh của công trình tạo dựng là con người và trực tiếp là xúc phạm Thiên Chúa.

 


Nói đến bảo vệ môi sinh, người ta nhắc đến thánh Phan xi cô Assidi: vạn vật được gọi là anh – là chị (anh gió, anh mặt trời, chị nước, trăng sao) tất cả cùng hòa lên bài tôn vinh Đấng tạo dựng nên mình, thánh nhân sống hài hòa với mọi người là anh em của Cha trên trời. Đức Phanxico để lại thông điệp Laudato Si (ca tụng Người, là những chữ đầu Bài Ca vạn vật của thánh P. Assidi). Thật đáng tiếc là chúng ta chưa nghiền ngẫm lời dạy của các vị Giáo hoàng và để những lời tâm huyết đó rơi vào quên lãng.

Hãy tạ ơn Thiên Chúa vì công trình tạo dựng của Người. Hãy biết ơn Chúa khi ta sử dụng không khí, một ngụm nước ta uống và thức ăn nuôi sống ta mỗi ngày. Hãy tạ ơn Chúa vì cơ thể khỏe mạnh, gia đình đầm ấm, làng xóm yêu thương. Lời tạ ơn của ta không thêm gì cho Chúa nhưng mang lại lợi ích cho tâm hồn. Tạ ơn Chúa là chính đáng, vì mọi sự ta có đều là do ơn Chúa ban.

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2025

Khiêm tốn và phục vụ

 



Bài Tin Mừng Lc 14,7-14 Chúa Giê su nói về việc chọn chỗ thấp khi được mời tiệc (nhân đức khiêm nhường - câu 7-11) và khi mời tiệc thì nên mời những kẻ nghèo khó tàn tật để có phúc (quảng đại trao ban câu 12-14). Thoạt nhìn thì đây là 2 chủ đề khác nhau, đề cập đến 2 nhân đức là khiêm tốn và vô vị lợi, nhưng trong đời sống đức tin thì sự khiêm tốn và phục vụ quảng đại lại là anh em với nhau.

Với chủ đề khiêm tốn và phục vụ, nếu một ai đó quá nhấn mạnh đến phần lý thuyết, đến sự cần thiết phải sống hai nhân đức này thì người nghe dường như rơi vào một cơn mộng mị - một lý tưởng siêu thực – rất trái ngược với bản năng tự nhiên (nhu cầu thể hiện). Tôi còn nhớ một vài câu khẩu hiệu của chủ thuyết xã hội chủ nghĩa: Mình vì mọi người – mọi người vì mình; Làm theo sản xuất – hưởng theo nhu cầu. Hãy so sánh những câu trên với lời dạy của Chúa Giê su: “Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống và ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên”.

Điểm giống nhau là: Đây là những lý tưởng đẹp, khó thực hiện, con người phải nỗ lực chiến đấu với bản thân cho đến hơi thở cuối cùng. Điểm khác nhau là Chúa Giê su đã thực hiện tuyệt hảo lời dạy của Ngài và trở nên Đấng Cứu Độ của nhân loại – ban ơn trợ giúp cho con người thắng vượt những đam mê của mình và rất nhiều vị thánh đã đạt tới lý tưởng đó; trong lúc lý thuyết xã hội thì chỉ thành công rất giới hạn vì sức người có hạn!



Rất may là các linh mục, sau phần trình bày lý thuyết về khiêm tốn phục vụ, còn biết nói về thực tế của lòng người: tự bản chất, bản năng sinh tồn dạy con người phải tích góp, tranh giành, dọa nạt, tìm sự an toàn bản thân… Đó là những điều đi ngược với hai nhân đức trên. Cha Anthony de Mello kể một câu chuyện: Có một hành khách đi xe lửa, đến giờ điểm tâm ông tỏ ra khó chịu vì không có món bánh mì nhân trái cây, nhân viên hỏa xa liên lạc với trạm dừng tiếp theo để có món ăn theo yêu cầu khách hàng, thế nhưng khi món ăn được dọn ra thì vị hành khách này bèn hất tung tất cả xuống sàn… kết luận: nhiều người cảm thấy cuộc sống vô vị nếu không có điều bực mình. Câu chuyện trên gợi ý cho ta nghĩ thêm: đối với nhiều người, cuộc sống trở nên vô vị khi không có những điều bực mình, những niềm vui và những bất trắc. Khi bạn dấn thân phục vụ, tuy mất thời giờ và có sự vất vả, nhưng lại có niềm vui, không hẳn là niềm vui của thành công và thỏa mãn nhu cầu thể hiện – mà còn có niềm vui được trở nên giống Chúa.

Tôi còn nhớ một bài giảng của một linh mục bạn (RIP): Để có thể thực hiện lời dạy khiêm tốn phục vụ của Chúa Giê su, bạn hãy nhớ tới 3 động tự có chữ động trong đó, động tâm – động tay và động chân. Còn ĐGM GB của Gp Ban mê thuột thì nói: động tay, động chân và động túi tiền… điều nào cũng đúng cả, quan trọng là thực hành mà thôi. Ngay trong gia đình, mỗi ngày bạn hãy làm một vài hành động tốt - với ý thức phục vụ người khác, bạn sẽ cảm thấy tâm hồn mình lớn hơn một chút. Sách Thánh dạy ta rằng: “Mau nghe nhưng chậm nói”. Và ta phải học thêm hai chữ: “siêng làm” nữa – bạn hãy mở mắt tâm hồn và bạn sẽ thấy có nhiều người rất ‘có tâm’ trong những tập thể mà họ có mặt, hãy bắt chước sự siêng năng đó, vì nơi họ - ẩn hiện hình ảnh của chính Chúa Giê su và Mẹ Maria. Khi bạn từ chối một việc phục vụ (không thu nhập), khi bạn đi lễ mà cứ ngồi cuối nhà thờ, khi bạn câm nín để không nói một điều góp ý khi cần thiết… thường là biểu hiện của sự kiêu ngạo, cố chấp và phản kháng.

Xin Chúa giúp con kiên trì đấu tranh với sự kiêu ngạo là mối tội đầu sẽ đồng hành nơi con tới cuối cuộc đời, chỉ có ơn Chúa mới giúp con trở nên nhỏ bé hơn một chút trước mặt Chúa và anh em con. Amen .

Suy tư thêm:

Chúa Giê su bàn đến việc mời khách dự tiệc: "ông đừng mời những kẻ giàu có mà sau này có điều kiện đáp trả (mời lại mình), nên mời những kẻ nghèo, tàn tật, đui mù, què quặt ... là những kẻ không thể đáp lễ, ông có phúc vì sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại" . Xem ra ngày xưa mời tiệc là mời miễn phí, rất khác với chúng ta ngày nay! - vì ai cũng đóng góp phần ăn (tiền mừng) - nên xem ra chẳng còn công phúc khi mời tiệc nhau. 

Nói về việc mời những người khách theo nghĩa đen (đui què mẻ sứt) như Chúa Giê su dạy  thì hầu như không thấy ai làm. Có 2 tiêu chí người ta nhắm đến khi lên danh sách khách mời: thứ nhất là mời những người có liên quan đến sự kiện (thân thuộc, thân tình), thứ hai là những người làm tăng uy tín gia đình mình - chứng tỏ sự quen biết rộng rãi của gia chủ. Ở đây, Lời Chúa muốn dạy ta: dù làm việc gì, hãy nhắm đến phần phúc vĩnh cửu hơn là lợi lộc trần thế, nhất là trong việc thực hiện những nhân đức Ki tô giáo như khiêm tốn và phục vụ.        

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2025

CẦN BIẾT VỊ TRÍ CỦA MÌNH


 


 

Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG

 CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN NĂM C

 Hội Thánh rỉ máu vì chúng ta kiêu ngạo. Chỉ khiêm nhường và phục vụ mới chữa lành được những vết thương ấy.

Hội Thánh Mẹ hiền của chúng ta đang mang trên mình những vết thương rỉ máu, không phải do thế gian tấn công, mà đau đớn thay, lại chính từ sự kiêu ngạo, ghen ghét và chia rẽ của con cái mình. Thực trạng ấy khiến bao người xót xa, bao tâm hồn tín hữu hoang mang và chới với.

Giữa khung cảnh tang thương này, Lời Chúa vang lên như dòng suối dịu lành: hãy khiêm nhường, hãy cúi xuống phục vụ nhau. Chỉ có thế, chúng ta mới băng bó được những vết thương, trả lại cho Hội Thánh gương mặt hiền từ và trong sáng của Người Mẹ thánh thiện.

1. Khiêm nhường - cửa ngõ bước vào Nước Trời.

Chúa Giêsu được mời đến nhà một thủ lãnh nhóm Pharisêu. Để ý thấy khách dự tiệc chen nhau chọn chỗ nhất, Chúa, nhân đó dạy một bài học: "Khi anh được mời, hãy ngồi chỗ cuối… Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên" (Lc 14, 10-11).

Lời Chúa vừa dịu dàng vừa dứt khoát, như một nhát gươm lách tận nơi sâu của lòng người. Đó không chỉ là phép lịch sự xã hội, cũng không phải chỉ là cách ứng xử khôn ngoan để tránh mất mặt. Hơn thế, Chúa muốn mạc khải một quy luật thẳm sâu của Nước Trời: Đi vào vinh quang Thiên Chúa chỉ có thể bằng con đường khiêm nhường và phục vụ.

Mọi ân ban chúng ta có, từ hơi thở, trí khôn, sức khỏe, đến chức vụ, tài năng… đều là quà tặng nhưng không từ Thiên Chúa. Thánh Phaolô nhắc: "Có gì mà anh em đã không nhận lãnh? Nếu đã nhận lãnh, tại sao còn vênh vang như thể không nhận?" (1Cr 4, 7). Nhận ra tất cả là hồng ân, Kitô hữu không còn lý do để tự cao, nhưng chỉ có thể cúi đầu cảm tạ và khiêm hạ phục vụ anh em.

2. Bài học đau đớn từ thực tế Hội Thánh.

Nhưng nhìn vào thực tại Giáo Hội, chúng ta buộc lòng thú nhận: chúng ta đã và đang quá thiếu khiêm nhường. Thay vì hiệp nhất trong yêu thương, có nơi chúng ta để mình rơi vào chia rẽ, cãi vã, tố cáo, công kích nhau đến mức sứt mẻ niềm tin của đoàn chiên. Có những tiếng bom truyền thông, những vụ tranh cãi nảy lửa, những tố cáo qua lại vang vọng như xé thân mình Hội Thánh.

Trước đây, khi một số tôn giáo khác dính tai tiếng lạm quyền, trục lợi, nhiều người nghĩ Công giáo "vững" hơn. Nhưng nay, chính chúng ta đang tự đánh mất niềm tin ấy. Chúng ta đã để rơi chiếc mặt nạ đạo đức, để lộ khuôn mặt thật lem luốc vì kiêu ngạo, ích kỷ, hiềm tỵ.

Đau đớn biết bao, Hội Thánh Mẹ hiền lành, thánh thiện, bị chính con mình bày ra cho thế giới thấy những mảnh vụn, những vết thương, những cảnh cấu xé không khoan nhượng.

Hội Thánh đáng thương vì tội lỗi chúng ta. Hội Thánh trở nên mệt mỏi, như bị xâu xé bởi những bàn tay nóng nảy, những cái tôi quá lớn. Hội Thánh mất dần ảnh hưởng không vì Lời Chúa yếu kém, nhưng vì ta sống ngược Tin Mừng: đặt cái tôi và tham vọng hơn thua cao hơn sứ mạng loan báo Nước Trời.

Lời cảnh báo của Chúa Giêsu không chỉ dành cho bữa tiệc xưa, mà đang đánh động từng tâm hồn hôm nay: "Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống". Chúng ta có đang tự nâng mình lên để rồi kéo cả Hội Thánh xuống hố sâu ê chề không?

3. Lời mời gọi khẩn thiết: Trở về với khiêm nhường và phục vụ.

Giữa khung cảnh đổ vỡ, Lời Chúa thôi thúc: phải can đảm dừng lại.

Hãy ngưng mọi cuộc chiến tương tàn. Dù bằng ngôn từ, quyền lực hay truyền thông, mọi cuộc chiến đều để lại tang thương. Đã có quá nhiều người mất niềm tin, nhiều trái tim rỉ máu. Chúng ta phải kìm hãm, phải trả lại bầu khí bình an cho Hội Thánh, vì chỉ trong bình an, Tin Mừng mới có thể gieo mầm.

Hãy nhớ, tất cả những gì ta có đều là do Chúa ban. Không ai tự mình dựng xây được. Càng được Chúa trao nhiều, càng phải cúi thấp để phục vụ. Đức Phanxicô nhấn mạnh: "Người lãnh đạo trong Hội Thánh phải là người của phục vụ, không phải là người tìm kiếm địa vị" (x. Evangelii Gaudium, số 93).

Chúng ta chỉ thật sự là mình khi sống theo ý Đấng Tạo Hóa. Mỗi bước đi ngược Tin Mừng đều làm ta lạc đường, người khác dễ hiểu lầm Hội Thánh. Lời Chúa hôm nay mời ta trở về cội nguồn: sống để phục vụ, sống để trao ban.

Sau cùng, hãy học nơi chính Chúa Giêsu: "Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người" (Mt 20, 28). Trên thập giá, Chúa đã cúi mình xuống tận cùng, để nâng nhân loại lên. Con đường đó chính là con đường duy nhất cho chúng ta hôm nay: hạ mình xuống để yêu thương và cứu sống nhau.

4. Tiếng kêu thổn thức từ nội tâm Hội Thánh.

Khi nhìn lại thực trạng, lòng ta thổn thức. Hội Thánh Mẹ hiền đã dày công dưỡng dục, chúng ta lại vô tình phản bội, làm hoen ố tấm áo tinh tuyền của Mẹ. Những tranh chấp, những công kích, những hận thù huynh đệ đang khiến Hội Thánh rỉ máu. Phải chăng chúng ta quên mất lời Chúa: "Người ta sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy, nếu anh em yêu thương nhau" (Ga 13, 35)?

Nếu chúng ta còn tiếp tục kiêu ngạo, mải mê bảo vệ cái tôi, Hội Thánh sẽ ra sao? Bao người ngoài Công giáo sẽ nhìn vào mà lắc đầu ngao ngán, bao người trẻ thất vọng rời xa, bao tâm hồn đang yếu đuối sẽ chán nản buông xuôi?


 

Suy tư:

-Trong thời đại thông tin, phải hết sức cẩn trọng khi đưa ra một lời bình, một lời kêu cứu, một tâm sự bức xúc… về cuộc tình, về gia đình, về Giáo xứ và nhất là về các vị có chức thánh – bề trên của mình. Lời đã nói là đã nói, không bao giờ rút lại được và gây nên tác hại khôn lường. Tốt nhất là: thay vì bù lu bù loa thanh minh thanh nga, hãy trở về căn nhà nội tâm - ở đó bạn sẽ gặp được Chúa và nhận ra sự thật, điều gì đúng và điều gì sai. Mỗi khi gặp khủng hoảng, muốn nổi loạn hoặc muốn đưa ra một quyết định quan trọng thì hãy chìm sâu trong cầu nguyện, bạn sẽ được Đức Khôn Ngoan của Thiên Chúa ở cùng. Hãy chiêm ngắm Chúa Giê su trong vườn cây dầu và trên thập giá: Chúa ở lặng cùng Đức Chúa Cha, Chúa Giê su không phản kháng – không dùng gươm – không thóa mạ … chỉ biết vâng theo ý Chúa Cha đã định. Đó là khiêm nhường, hiền lành và tự hủy. Còn chúng ta, chúng ta muốn nói cho người khác biết những thiệt thòi – bất công và một chút thiếu thốn cỏn con bằng những lời quá nặng nề, điều đó chứng tỏ cái tôi còn quá lớn!

Một nhà tu đức khuyên: Khi đối diện với một nỗi bất bình, bạn hãy chiêm ngắm Chúa Giê su tử giá, bạn sẽ thấy rằng nỗi khổ tâm của bạn chẳng là gì trước sự bất công mà Chúa Giê su đã trải qua.

-Một nguyên tắc căn bản để nhận định một sự việc bất thường xảy ra trong Giáo hội đúng hay sai là tiếng nói của Giáo quyền, cụ thể là của Giám mục giáo phận đó và cao hơn nữa (nếu cần) là tiếng nói của HĐGM. Sự thường, các vị bề trên chỉ nói khi đã cầu nguyện và bàn hỏi, chỉ nói những gì cần thiết và đủ.

 

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2025

THÁNH THẤT


 


(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Hãy rửa cho sạch bên trong!”.

“Sự vinh hiển của người lành ở trong lương tâm họ, chứ không phải ở miệng lưỡi của người khác!” - Carl Henry.

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho thấy sự vinh hiển của người Pharisêu không ở bên trong - ‘thánh thất’ tâm hồn họ - nhưng ở miệng lưỡi của người đời.

Điều Chúa Giêsu muốn nói là chúng ta phải thực sự trở nên thánh thiện, chứ không chỉ ‘có vẻ’ thánh thiện hoặc ‘xem ra’ thánh thiện. Từ sự thánh thiện bên trong này, chúng ta nhất định sẽ toả chiếu sự thánh thiện của Thiên Chúa cho thế giới. Vì thế, chớ gì những lời thẳng thắn của Chúa Giêsu dành cho những người Pharisêu - “Khốn cho các người, những kẻ đạo đức giả!” - sẽ là những lời yêu thương chính Ngài đang mời gọi bạn và tôi hoán cải! “Hãy coi chừng kẻo thành những vị thánh trong mắt người đời mà lại trống rỗng trước nhan Thiên Chúa!” - Thomas à Kempis.

Hiến Chế Vui Mừng và Hy Vọng có một định nghĩa tuyệt vời về lương tâm, “Lương tâm là tâm điểm sâu kín nhất, là cung thánh của con người; nơi đây, con người hiện diện một mình với Thiên Chúa và tiếng nói của Ngài vang dội trong thâm tâm họ!”. ‘Thánh thất’ bên trong này là điều Chúa Giêsu rất mực quan tâm - đang khi - chúng ta lại thường bị cám dỗ quan tâm nhiều đến việc ‘tôi thế nào’ trước mắt người khác. “Chúa Kitô không hỏi bạn được người đời nhìn thế nào, nhưng hỏi bạn đứng thế nào trước Ngài trong cung thánh lòng bạn!” - Thomas Merton.

Phaolô viết, “Không bao giờ chúng tôi đã tìm cách để được một người phàm nào tôn vinh, dù là anh em hay người khác”; điều quan trọng với Phaolô là khi rao giảng, “Không phải để làm vừa lòng người phàm, mà để làm đẹp lòng Thiên Chúa!” - bài đọc một - Đấng mà Thánh Vịnh đáp ca nói, “Ngài dò xét con và Ngài biết rõ!”. Vì thế, những gì người khác nghĩ và nói, khen và chê không là vấn đề; vấn đề là sự thật mà chỉ một mình bạn và Thiên Chúa thấy trong tim bạn! Người biệt phái không hiểu lẽ thật thiết yếu này nên họ dồn tâm sức vào việc thể hiện mình, đang khi bỏ bê ‘thánh thất’ bên trong. “Trong cung thánh lương tâm, chỉ ánh mắt Thiên Chúa mới quan trọng; còn tất cả chỉ là bóng mờ chóng tàn!” - Henry Newman.

Anh Chị em,

“Hãy rửa cho sạch bên trong!”. Bạn có thường xuyên nhìn vào nội tâm, thành thật với bản thân, thừa nhận tội lỗi và biết ơn những đức hạnh của mình? Hay bạn nằm trong số những người chỉ quan tâm đến việc ‘tôi trông thế nào’ trong mắt người khác? Hãy ‘chìm sâu vào trong’, bởi chính trong không gian ‘thánh thất’ kín nhiệm đó, bạn sẽ gặp Chúa, Chúa sẽ gặp bạn và Ngài sẽ nói cho bạn những gì cần thiết! “Bạn có quyền kiểm soát tâm trí của mình - chứ không phải các sự kiện bên ngoài. Hãy nhận ra điều này, và bạn sẽ tìm thấy sức mạnh!” - Marcus Aurelius. Từ đó, bạn lớn lên trong sự thánh thiện và sau đó, toả sáng sự thánh thiện thực sự này trong thế giới. Khi điều đó xảy ra, Chúa có thể sử dụng bạn để hướng dẫn người khác nên thánh!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con dao động bởi hào quang thế gian, uốn nắn con một chỉ chạy theo ánh sáng Ngài, hầu mọi bước đi của con trở thành dấu chỉ của Chúa!” Amen.

 Suy tư:

-Vì lòng yêu thương, Chúa Giê su đã nói những ‘điều chưa tốt’ nơi người biệt phái và luật sĩ, để giúp họ nhận ra chân lý của đạo. Có nhiều cuộc tranh luận giữa Chúa và những người của hai nhóm này về cách giữ luật sabat, nhơ uế và trong sạch, về sự giả hình và phụng thờ trong công lý – tình yêu - lòng nhân và thành tín.  Công lý được định nghĩa là cái lẽ phù hợp với đạo lý và lợi ích chung của xã hội. Đáng tiếc là phần đông các biệt phái và luật sĩ không biết đón nhận sự ‘phê phán’ của Chúa, lòng ghen tị đã dẫn đến thù ghét và âm mưu giết hại Chúa. Tổng thống Lincohn được ca tụng là vĩ đại vì ông biết đón nhận những chỉ trích của hạ cấp. Một trong những dấu hiệu của một người khiêm tốn là họ biết đón nhận những góp ý chân thành của người khác. Phản ứng bình thường của ta thường là ghét bỏ và thành kiến với kẻ nói xấu ta hoặc nói với ta về điều chưa tốt, ta chỉ thích nghe lời khen và sự tán thưởng. Có một vị linh sư giảng dạy dân chúng, có một kẻ thường hay chế giễu những lời dạy và còn nêu ra những tật xấu của thầy, ai cũng xem nó như kẻ trời đánh thánh vật và bị quỷ ám, thế rồi anh ta bị chết và ai cũng thở ra nhẹ nhõm, thế nhưng vị linh sư hết sức đau buồn và thốt lên: người bạn thật sự của ta đã không còn, ta không thể tiến bộ khi không còn áp lực tinh thần nữa!

-Có câu chuyện ‘buổi trình diễn không đạt’ kể về một nhạc sĩ Piano trẻ, rất nổi tiếng và đi biểu diễn nhiều nơi. Trong buổi trình diễn nọ, sau khi tiếng đàn vừa dứt thì thính giả ào ào lên sân khấu để tặng hoa, họ phấn khích vì tài nghệ của nghệ sĩ trẻ, nhưng dường như người nghệ sĩ tỏ vẻ không vui. Sau khi đã vào phía trong sân khấu, người MC hỏi cho biết lý di của nỗi tư lự thì anh cho biết: “Anh có thấy cụ già ngồi ở hàng ghế đầu không? Đó là thầy dạy của tôi, cụ tỏ vẻ không vui vì buổi trình diễn hôm nay không đạt như ý muốn”. Cuộc sống trên trần gian của mỗi người là một buổi trình diễn trên sân khấu cuộc đời, tiếng hoan hô hay chê bai của người đời thật ra không mấy quan trọng, tiếng nói và nhận định của Thiên Chúa là điều đáng ta quan tâm. Hãy sống vì Chúa, làm mọi việc vì yêu Ngài, củng cố đời sống nội tâm và luôn giữ mối liên lạc với Chúa là Cha và là bạn của ta.

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2025

Cửa hẹp

 



Chúa Giê su dùng nhiều dụ ngôn và câu chuyện để nói với chúng ta về những thực tại nước trời, nhưng dường như đầu óc con người chỉ hiểu được phần nào, một phần cách nói ‘ví von và úp mở của Chúa- vì lợi ích của con người’ – một phần thực tại đó quá siêu vời vượt quá tầm hiểu biết của lý trí… nên có thể nói: cho đến tận thế, trí óc con người vẫn đặt những thắc mắc về kế hoạch của Thiên Chúa trong vũ trụ, thiên đàng và hỏa ngục như thế nào, số người ở đó nhiều hay ít… Ba bài đọc của Chúa Nhật 21 TN C nói với chúng ta những thực tại sau: Thiên Chúa quảng đại ban tặng nước trời cho con người, Thiên Chúa sửa dạy kẻ Ngài yêu để họ nên công chính, phải đi qua cửa hẹp để vào nước trời.

Sự quảng đại của Thiên Chúa được biểu hiện rõ trong nhiều bản văn Kinh Thánh cả trong Cựu Ước và rõ nhất là trong Tân ước: từ đông sang tây sẽ được vào dự tiệc nước trời, ví dụ về người công nhân giờ thứ 11, anh trộm lành trên thập giá.

Thiên Chúa sửa dạy kẻ Ngài yêu. Chúa Giê su đưa ra một hình ảnh rất cụ thể về việc giáo dục con cái trong gia đình: cha mẹ sửa dạy con cái vì tình yêu, muốn cho con điều tốt – dù trước mắt chẳng vui thú gì. Nhiều vị thánh đã dần nhận ra đường lối giáo dục của Chúa: Chúa yêu ai thì Ngài làm cho họ nên giống Ngài, giống trong sự khó nghèo – khiêm hạ - đau khổ. Thánh Phao lô nói đến cái dằm để giúp mình khỏi kiêu căng; thánh I nha xi ô là một người ương bướng và đầy tham vọng trong triều đình, một viên đạn bắn vào chân đã biến ngài phải đi cà thọt và phải trải qua nhiều thất bại dù rất tài năng… và Chúa đã biến đổi tâm hồn này trở thành vị sáng lập dòng Tên. Nổi tiếng nhất có lẽ là chuyện đời thánh Au gus ti nô, vừa ngoại đạo – chống đạo - lại vừa ăn chơi trác táng… thế nhưng đã trở nên một vị thánh lừng danh. Kể ra tích truyện của một vài vị thánh để chúng ta xác tín rằng: Thiên Chúa là Đấng Toàn Năng và cũng là người Cha nhân lành, nên Ngài dẫn mỗi người mỗi cách trên những lối đi mình chưa tường, và có thể nói bao lâu còn trên đời thì ta chỉ hiểu một phần nào về đường lối Chúa, chỉ khi nào kết thúc cuộc sống trần gian con người mới thấy rõ mọi sự… kẻ ở thiên đàng càng thêm yêu, kẻ ở hỏa ngục càng thêm đau khổ là vì đã hiểu rõ mọi chuyện – nhưng đã quá muộn.

Kẻ dũng mãnh mới chiếm được nước trời. Ai trong chúng ta cũng được dạy rằng: nước trời là quà tặng nhưng không, nhưng để dự tiệc cưới của Hoàng Tử - phải mặc y phục xứng đáng. Bài Tin Mừng Lc 13, 22-30 nói với chúng ta hai tình tiết: số người được dự tiệc ít hay nhiều? và Chúa sẽ từ chối thẳng thừng một số người ‘Ta không biết các ngươi’. Câu hỏi của một thính giả về số người được lên thiên đàng được xem là một câu hỏi tò mò và nguy hiểm cho những tính toán vụ lợi của con người, và Chúa đã khôn ngoan hướng đến thái độ phải nỗ lực và tự thoát để bước qua cửa hẹp. Để trở nên người bạn của Chúa Giê su, con người phải tuân giữ lời Chúa dạy và bước đi trên con đường Chúa đã đi. Đừng ỷ lại vào bí tích rửa tội, đừng tự hào mình tham gia hội đoàn này nọ, đừng tự tin mình có mối liên hệ tình nghĩa với Chúa… nên sẽ vào thẳng ro. Hãy khiêm hạ bước đi trên con đường yêu thương phục vụ tha nhân, còn mọi sự tùy thuộc nơi Chúa.

Đôi khi tôi từng mơ đến giây phút lìa đời: mình như rơi vào một khảng không vô tận, chơi vơi và không thể định hướng, tôi bỗng sợ giây phút mà mình không thể làm chủ tình hình đó và chỉ biết cậy dựa vào lòng thương xót Chúa. Sống ngày nào mình cứ lo sống cho tốt, cho thánh và cho quảng đại… mong rằng Chúa sẽ nhận ra mình là người bạn của Ngài và đừng phải nghe lời cứng cỏi: “Ta không biết con, hãy cút khỏi mắt Ta”.

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2025

Bệnh thời đại

 



Hai thói xấu của những người Kinh sư và Biệt Phái được Chúa Giê su nêu lên là: nói mà không làm và làm cốt để cho thiên hạ thấy (Mt 23, 3-5). Căn bệnh đó cũng rất phổ biến ngay hôm nay, nên gọi là căn bệnh thời đại thì cũng không sai.

Nói đến các Kinh sư và Biệt phái, là nhóm người ưu tuyển của xã hội Do Thái, chúng ta dễ nghĩ đến các linh mục và tu sĩ – là những người hiến thân theo Chúa một cách trọn vẹn và lời Chúa dạy trên đây là dành riêng cho các vị tu trì, còn người giáo dân thì vô can. Đúng hơn, hai căn bệnh ‘nói mà không làm và làm là để người khác thấy’ cũng luôn tồn tại trong mỗi người Ki tô hữu. Ai đó đã từng nói: con đường xa nhất là con đường từ miệng đến bàn tay. Nhiều lời hứa đã không được thực hiện, nhiều điều xấu nơi tha nhân được ta nhận diện và lên án – nhưng rồi chính ta lại vấp phải, kể cả lời thề hôn phối cũng bị phai mờ theo năm tháng nơi nhiều người… dẫn đến một thảm họa là càng sống lâu trên đời con người càng mất lòng tin vào chính mình và vào tha nhân, và càng khép mình lại, đó là một thành công của ma quỷ.

Người Biệt phái được Chúa mô tả kỹ hơn: họ sống giả hình vì biểu hiện bên ngoài không đi đôi với sự thánh thiện tốt lành trong nội tâm. Họ mong được kính trọng, thích được gọi là người chỉ đạo – là cha, là thầy. Anh em Tin Lành gọi các người lãnh đạo cộng đoàn là mục sư. Ai mô tả: "Mục sư (pastor) là chức sắc cao nhất trong nhiều tông phái Tin Lành, người lãnh đạo tinh thần cho cộng đồng tín đồ, có nhiệm vụ chăm sóc, hướng dẫn, giảng dạy Kinh thánh và thực hiện các nghi thức tôn giáo cho giáo dânTừ "mục sư" có nguồn gốc tiếng Latinh nghĩa là "người chăn cừu", ẩn dụ cho vai trò chăm sóc, nuôi dưỡng đức tin cho "đàn chiên" là các tín đồ, tương tự như vai trò của Chúa Giê-su". Còn trong Giáo hội Công giáo, chúng ta vẫn gọi các linh mục lànhững người lãnh đạo - là cha – thầy trong ý nghĩa là tôn trọng chức thánh và hiểu rắng tất cả các tước vị đó chỉ là sự thông phần vào vai trò mục tử của Chúa Giê su là người lãnh đạo - là cha và là thầy đích thực.

Thực ra, gọi là gì không quan trọng bằng tâm tình bên trong. Người khác gọi mình với sự tôn kính (cha, thầy, lãnh đạo) thì mình càng có bổn phận sống cho xứng với lòng tôn kính của người gọi. Điều quan trọng cần để ý là đừng làm mọi việc vì hư danh và mong hưởng được sự kính trọng. Tốt hơn, chúng ta nên làm mọi việc vì yêu mến Chúa, tha thứ như Chúa đã tha cho mình rất nhiều, làm ơn vì mình đã lãnh được mọi sự từ Chúa, khiêm tốn phục vụ như Chúa Giê su đã tự hủy và đã đến để được phục vụ, lãnh đạo như Chúa Giê su đã yêu đến thí mạng vì bạn hữu, sống nghèo và khiêm hạ như Chúa Giê su đã nêu gương. Người bạn của Chúa Giê su là người sống theo lời Chúa dạy và bước đi trên con đường Chúa đã đi: Chúa Giê su đã không làm gì vì hư danh nhưng luôn làm theo ý Chúa Cha.



Tôi nhớ lại một câu chuyện. Vào thời hoang sơ, việc săn bắn bằng cung tên rất được đề cao, hằng năm vào mùa xuân – dân làng nô nức mở hội bắn cung. Trai làng tầm thầy học bắn cung vì kẻ đoạt giải rất danh giá. Có một vị thầy ở trên núi – được đồn thổi là rất giỏi cung tên, thế là đoàn lũ thanh niên tìm đến thầy để mong thầy truyền đạt những kỹ năng cơ bản nhất. Ngày qua ngày, vị thầy chẳng màng gì cung tên, thầy chỉ nói các trò để tâm mình tĩnh lại – quan sát thiên nhiên và cảnh vật quanh mình: cảnh bình minh rồi hoàng hôn, từng bông hoa, từng cánh bướm và kể cả những hòn sỏi… và nói cho thầy những cảm nhận về vẻ đẹp của chúng. Quá thất vọng, hầu hết thanh niên đều xuống núi trở về, chỉ còn lại một nhóm gần 10 người ở lại, bài học cũng không có gì mới, gần đến ngày xuống núi thầy mới dạy học trò một ít kỹ thuật nhỏ: để tâm lặng trước thì đích nhắm (hồng tâm, tâm điểm) sẽ rõ ràng,. Thật lạ lùng, các trò của vị thầy trên núi đã đoạt giải cao trong kỳ thi năm ấy, họ hý hửng trở lại để tạ ơn thầy và muốn hỏi xem tại sao họ lại đoạt giải dễ dàng như vậy, vị thầy hầu như không muốn gặp lại họ, bất đắc dĩ – thầy xuất hiện và nói với họ: “Tâm điểm không phải là tâm điểm”, và thầy rút lui. Đám đệ tử ngày ấy bôn ba làm ăn và rất thành đạt, thỉnh thoảng họ hẹn gặp nhau, kể cho nhau những thành tựu cuộc sống và hầu như ai cũng trăn trở về câu nói của thầy: ‘tâm điểm không phải là tâm điểm’ nghĩa là gì?



Thú thực, thỉnh thoảng tôi vẫn luôn tự vấn về câu nói của vị thầy xưa: Tâm điểm không phải là tâm điểm. Vị thầy muốn nhắn học trò rằng: thành công trong cuộc thi (bắn trúng tâm) chưa phải là điều quan trọng nhất, cuộc sống phải có những đích nhắm cao hơn, vươn tới trời xanh và vươn tới cõi vĩnh hằng: làm mọi sự vì yêu mến Chúa. Đừng phục vụ vì mong người đời nể phục, để Chúa phải ban ơn, để tăng thêm thu nhập… những điều đó có thể có – nhưng không phải là tất cả. Hãy nhìn xem Chúa Giê su: Dầu là Con Thiên Chúa, Ngài đã trở nên bé thơ, đã bị chối từ, bị chê là dại dột và bị quỷ ám, bị ghét hơn Ba ra ba, bị treo lơ lửng giữa trời và đất. Xin Mẹ Maria làm cho con nên giống Chúa Giê su, con Mẹ. Amen.

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2025

CON ĐẾN

 




(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Lạy Chúa, này con xin đến để thực thi ý Ngài!”.

“Vâng lời tức khắc là vâng lời thật nhất; vâng lời trì hoãn là không vâng lời!” - Thomas Kempis.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa và Thánh Vịnh đáp ca hôm nay - “Này con xin đến!” - cho thấy những con người vâng lời tức khắc và những con người trì hoãn - không vâng lời. Đó là những con người sẵn sàng thưa ‘Con đến!’ và những người lần lữa, ‘Con không thể đến!’.

Bài đọc một ghi lại chiến công của Gíptác - người thề với Chúa - nếu Chúa cho ông thắng trận, thì khi trở về, người nào đón ông trước nhất, sẽ là của lễ toàn thiêu dâng Ngài. Thương ôi! Đó là con gái một của ông và cũng là người con duy nhất của ông. Cô xin cha hai tháng để cùng bạn bè than khóc tuổi xuân; đến hẹn, cô về nhà, hiến mình làm của lễ dâng Chúa. “Vâng phục chính là bàn thờ nơi tình yêu được minh chứng!” - Fulton Sheen. Như vậy, cùng cha, quý nữ của Gíptác đã thưa lên ‘Con đến’ làm lễ dâng trên bàn thờ vâng lời!

Dụ ngôn Tin Mừng kể ra những người được mời trì hoãn và cuối cùng, từ chối tiệc cưới hoàng tử. Ở đây, thể hiện ‘hai mức độ’ từ chối Phúc Âm trong thế giới. Trước hết - sự thờ ơ! Nhịp sống ngày nay khiến con người quá bận rộn, bận nhiều thứ không đâu vào đâu: bận lướt điện thoại, bận chầu ‘quái vật một mắt’ - tivi, bận ‘nghiện việc’. “Nếu ma quỷ không làm chúng ta nên xấu, nó sẽ làm chúng ta bận rộn!” - Corrie ten Boom. Từ đó, chúng ta dành quá ít thời giờ cho những việc quan trọng nhất như gia đình, cầu nguyện và phục vụ. Kết quả, con người trở nên thờ ơ với các vấn đề đức tin, thờ phượng, dấn thân mà nhờ đó, làm điều Chúa muốn và có thể thưa lên, ‘Con đến!’.

Một ngăn cản khác khiến Kitô hữu ngại dấn thân, từ chối niềm tin chính là sự thù địch Giáo Hội ngày càng tăng; thế giới ‘ít Chúa’ liên tục cổ vũ một nền ‘văn hoá nghịch Tin Mừng’. Bên cạnh đó, ở đây ở kia, xảy ra những ồn ào nổi cộm phân hoá sự hiệp nhất giữa chủ chăn và đoàn chiên, giữa Linh mục với Giám mục. Từ đó, Kitô hữu hoang mang, nghi ngờ về một Giáo Hội duy nhất, thánh thiện và tông truyền vốn nay chỉ như một ‘cơ chế thế gian’. Hệ luỵ này còn tai hại hơn so với sự thờ ơ nói trên! Với những gì ‘tai tiếng’ như thế thì làm sao mỗi người có thể thưa lên ‘Con đến?’ và làm sao nói đến truyền giáo? “Chia rẽ trong Giáo Hội là kiệt tác của ma quỷ!” - Charles Spurgeon.

Anh Chị em,

“Này con đến!” phải là lời đáp đích thực của mỗi tín hữu. Bởi lẽ, trong khi nhiều người trì hoãn, để mình cuốn vào những bận rộn, thờ ơ hoặc nghi ngờ trước những chia rẽ, thì Thiên Chúa vẫn chờ một lời thưa trọn vẹn của bạn và tôi. Vâng lời không phải là mất mát nhưng là bàn thờ tình yêu. Chính nơi thái độ sẵn sàng ấy, chúng ta khám phá niềm vui và tự do sâu thẳm. “Vâng lời là con đường dẫn đến tự do, khiêm nhường là con đường dẫn đến niềm vui!” - C.S. Lewis. Vì thế, mỗi ngày, chỉ cần bạn và tôi thưa một lời đơn sơ, “Con đến!” cũng đủ làm đẹp lòng Chúa, đổi thay đời mình, đổi thay thế giới.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, ‘con đến’, không để thưa điều con muốn, nhưng để lắng nghe điều Ngài muốn cho đời con!”, Amen.




Suy tư:

-Bài Tin Mừng Mt 22, 1-14 kể lại chuyện nhà vua mở tiệc cưới cho hoàng tử, những khách được mời thì từ chối và nhà vua đã bảo đầy tớ ra các ngả đường mời người ta vào cho đầy phòng tiệc, phần kết là nhà vua xuất hiện quan sát phòng tiệc và thấy có một người không mặc y phục lễ cưới và anh này bị phạt nặng, phần kết (Mt 22, 11-14) tỏ ra sự vô lý của ông chủ. Các nhà chú giải cho rằng: Đây là hai câu chuyện riêng biệt được Thánh Mattheu tổng hợp lại.

Chúng ta đào sâu phần đầu của câu chuyện (Mt 22, 1-10). Chúa nói những lời này với các thượng tế và kỳ mục trong dân, nêu bật sự từ chối của họ trước hồng ân cứu độ Chúa mang đến, sự cứng lòng của họ được thể hiện qua những tình tiết: họ đã được mời trước, lý do họ đưa ra để từ chối quá vụn vặt so với sự thịnh soạn và ý nghĩa của tiệc cưới nhà vua, có kẻ còn đánh đập và hành hạ sứ giả. Nhưng đó là sự thật đã xảy ra trong lịch sử cứu độ, các vị lãnh đạo tôn giáo đã giết hại nhiều vị tiên tri và đã treo Con Thiên Chúa lên thập giá, vì sự cứng lòng - ghen tị - danh vọng và lợi lộc của họ.

-Xin nhắc lại một lời khuyên rất chí lý của cha Cantalamessa: Phải phân biệt chuyện quan trọng và chuyện khẩn cấp. Ví dụ 1: ngày Chúa nhật thì việc quan trọng là đi lễ và nghỉ lễ, vậy mà nhiều khi ta lo du lịch, ăn nhậu, làm việc đến nỗi bỏ lễ. Người có tinh thần kỷ luật bản thân phải biết phân biệt thứ tự ưu tiên trong cuộc sống, chuyện gì quan trọng bậc nhất – chuyện gì chính yếu và chuyện gì phụ tùy (không quan trọng). Ví dụ 2: có những người tự dưng bỏ lễ - bỏ nhà thờ giáo xứ để đi lễ nhà thờ khác vì cha xứ nói khó nghe hoặc ca đoàn hát dở, hãy nhớ lời ĐHY Phanxico Nguyễn Văn Thuận: “Ai ra khỏi nhà thờ không phải vì Chúa thì họ đến nhà thờ cũng không phải vì Chúa”. Mình đến nhà thờ là để gặp Chúa và cộng đoàn – cha sai thì cha chịu trách nhiệm – chuyện ca đoàn hoặc chuyện phụng vụ không hay thì hãy chủ động đóng góp phần mình cho hay hơn – còn không thì khiêm tốn chấp nhận và thích nghi.