Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG
Hội Thánh Mẹ hiền của
chúng ta đang mang trên mình những vết thương rỉ máu, không phải do thế gian
tấn công, mà đau đớn thay, lại chính từ sự kiêu ngạo, ghen ghét và chia rẽ của
con cái mình. Thực trạng ấy khiến bao người xót xa, bao tâm hồn tín hữu hoang mang
và chới với.
Giữa khung cảnh tang
thương này, Lời Chúa vang lên như dòng suối dịu lành: hãy khiêm nhường, hãy cúi
xuống phục vụ nhau. Chỉ có thế, chúng ta mới băng bó được những vết thương, trả
lại cho Hội Thánh gương mặt hiền từ và trong sáng của Người Mẹ thánh thiện.
1. Khiêm nhường - cửa
ngõ bước vào Nước Trời.
Chúa Giêsu được mời đến
nhà một thủ lãnh nhóm Pharisêu. Để ý thấy khách dự tiệc chen nhau chọn chỗ
nhất, Chúa, nhân đó dạy một bài học: "Khi anh được mời, hãy ngồi
chỗ cuối… Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn
lên" (Lc 14, 10-11).
Lời Chúa vừa dịu dàng
vừa dứt khoát, như một nhát gươm lách tận nơi sâu của lòng người. Đó không chỉ
là phép lịch sự xã hội, cũng không phải chỉ là cách ứng xử khôn ngoan để tránh
mất mặt. Hơn thế, Chúa muốn mạc khải một quy luật thẳm sâu của Nước Trời: Đi
vào vinh quang Thiên Chúa chỉ có thể bằng con đường khiêm nhường và phục vụ.
Mọi ân ban chúng ta có,
từ hơi thở, trí khôn, sức khỏe, đến chức vụ, tài năng… đều là quà tặng nhưng
không từ Thiên Chúa. Thánh Phaolô nhắc: "Có gì mà anh em đã không
nhận lãnh? Nếu đã nhận lãnh, tại sao còn vênh vang như thể không nhận?" (1Cr
4, 7). Nhận ra tất cả là hồng ân, Kitô hữu không còn lý do để tự cao, nhưng chỉ
có thể cúi đầu cảm tạ và khiêm hạ phục vụ anh em.
2. Bài học đau đớn từ
thực tế Hội Thánh.
Nhưng nhìn vào thực tại
Giáo Hội, chúng ta buộc lòng thú nhận: chúng ta đã và đang quá thiếu khiêm
nhường. Thay vì hiệp nhất trong yêu thương, có nơi chúng ta để mình rơi vào
chia rẽ, cãi vã, tố cáo, công kích nhau đến mức sứt mẻ niềm tin của đoàn chiên.
Có những tiếng bom truyền thông, những vụ tranh cãi nảy lửa, những tố cáo qua
lại vang vọng như xé thân mình Hội Thánh.
Trước đây, khi một số
tôn giáo khác dính tai tiếng lạm quyền, trục lợi, nhiều người nghĩ Công giáo
"vững" hơn. Nhưng nay, chính chúng ta đang tự đánh mất niềm tin ấy.
Chúng ta đã để rơi chiếc mặt nạ đạo đức, để lộ khuôn mặt thật lem luốc vì kiêu
ngạo, ích kỷ, hiềm tỵ.
Đau đớn biết bao, Hội
Thánh Mẹ hiền lành, thánh thiện, bị chính con mình bày ra cho thế giới thấy
những mảnh vụn, những vết thương, những cảnh cấu xé không khoan nhượng.
Hội Thánh đáng thương vì
tội lỗi chúng ta. Hội Thánh trở nên mệt mỏi, như bị xâu xé bởi những bàn tay
nóng nảy, những cái tôi quá lớn. Hội Thánh mất dần ảnh hưởng không vì Lời Chúa
yếu kém, nhưng vì ta sống ngược Tin Mừng: đặt cái tôi và tham vọng hơn thua cao
hơn sứ mạng loan báo Nước Trời.
Lời cảnh báo của Chúa
Giêsu không chỉ dành cho bữa tiệc xưa, mà đang đánh động từng tâm hồn hôm
nay: "Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống". Chúng ta có đang
tự nâng mình lên để rồi kéo cả Hội Thánh xuống hố sâu ê chề không?
3. Lời mời gọi khẩn
thiết: Trở về với khiêm nhường và phục vụ.
Giữa khung cảnh đổ vỡ,
Lời Chúa thôi thúc: phải can đảm dừng lại.
Hãy ngưng mọi cuộc chiến
tương tàn. Dù bằng ngôn từ, quyền lực hay truyền thông, mọi cuộc chiến đều để
lại tang thương. Đã có quá nhiều người mất niềm tin, nhiều trái tim rỉ máu.
Chúng ta phải kìm hãm, phải trả lại bầu khí bình an cho Hội Thánh, vì chỉ trong
bình an, Tin Mừng mới có thể gieo mầm.
Hãy nhớ, tất cả những gì
ta có đều là do Chúa ban. Không ai tự mình dựng xây được. Càng được Chúa trao
nhiều, càng phải cúi thấp để phục vụ. Đức Phanxicô nhấn mạnh: "Người
lãnh đạo trong Hội Thánh phải là người của phục vụ, không phải là người tìm
kiếm địa vị" (x. Evangelii Gaudium, số 93).
Chúng ta chỉ thật sự là
mình khi sống theo ý Đấng Tạo Hóa. Mỗi bước đi ngược Tin Mừng đều làm ta lạc
đường, người khác dễ hiểu lầm Hội Thánh. Lời Chúa hôm nay mời ta trở về cội
nguồn: sống để phục vụ, sống để trao ban.
Sau cùng, hãy học nơi
chính Chúa Giêsu: "Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng
để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người" (Mt
20, 28). Trên thập giá, Chúa đã cúi mình xuống tận cùng, để nâng nhân loại lên.
Con đường đó chính là con đường duy nhất cho chúng ta hôm nay: hạ mình
xuống để yêu thương và cứu sống nhau.
4. Tiếng kêu thổn thức
từ nội tâm Hội Thánh.
Khi nhìn lại thực trạng,
lòng ta thổn thức. Hội Thánh Mẹ hiền đã dày công dưỡng dục, chúng ta lại vô
tình phản bội, làm hoen ố tấm áo tinh tuyền của Mẹ. Những tranh chấp, những
công kích, những hận thù huynh đệ đang khiến Hội Thánh rỉ máu. Phải chăng chúng
ta quên mất lời Chúa: "Người ta sẽ nhận biết anh em là môn đệ của
Thầy, nếu anh em yêu thương nhau" (Ga 13, 35)?
Nếu chúng ta còn tiếp
tục kiêu ngạo, mải mê bảo vệ cái tôi, Hội Thánh sẽ ra sao? Bao người ngoài Công
giáo sẽ nhìn vào mà lắc đầu ngao ngán, bao người trẻ thất vọng rời xa, bao tâm
hồn đang yếu đuối sẽ chán nản buông xuôi?
Suy
tư:
-Trong
thời đại thông tin, phải hết sức cẩn trọng khi đưa ra một lời bình, một lời kêu
cứu, một tâm sự bức xúc… về cuộc tình, về gia đình, về Giáo xứ và nhất là về
các vị có chức thánh – bề trên của mình. Lời đã nói là đã nói, không bao giờ
rút lại được và gây nên tác hại khôn lường. Tốt nhất là: thay vì bù lu bù loa
thanh minh thanh nga, hãy trở về căn nhà nội tâm - ở đó bạn sẽ gặp được Chúa và
nhận ra sự thật, điều gì đúng và điều gì sai. Mỗi khi gặp khủng hoảng, muốn nổi
loạn hoặc muốn đưa ra một quyết định quan trọng thì hãy chìm sâu trong cầu nguyện,
bạn sẽ được Đức Khôn Ngoan của Thiên Chúa ở cùng. Hãy chiêm ngắm Chúa Giê su
trong vườn cây dầu và trên thập giá: Chúa ở lặng cùng Đức Chúa Cha, Chúa Giê su
không phản kháng – không dùng gươm – không thóa mạ … chỉ biết vâng theo ý Chúa
Cha đã định. Đó là khiêm nhường, hiền lành và tự hủy. Còn chúng ta, chúng ta muốn
nói cho người khác biết những thiệt thòi – bất công và một chút thiếu thốn cỏn
con bằng những lời quá nặng nề, điều đó chứng tỏ cái tôi còn quá lớn!
Một
nhà tu đức khuyên: Khi đối diện với một nỗi bất bình, bạn hãy chiêm ngắm Chúa
Giê su tử giá, bạn sẽ thấy rằng nỗi khổ tâm của bạn chẳng là gì trước sự bất
công mà Chúa Giê su đã trải qua.
-Một
nguyên tắc căn bản để nhận định một sự việc bất thường xảy ra trong Giáo hội
đúng hay sai là tiếng nói của Giáo quyền, cụ thể là của Giám mục giáo phận đó
và cao hơn nữa (nếu cần) là tiếng nói của HĐGM. Sự thường, các vị bề trên chỉ
nói khi đã cầu nguyện và bàn hỏi, chỉ nói những gì cần thiết và đủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét