(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
“Lạy Chúa, này con xin
đến để thực thi ý Ngài!”.
“Vâng lời tức khắc là
vâng lời thật nhất; vâng lời trì hoãn là không vâng lời!” - Thomas Kempis.
Kính thưa Anh Chị em,
Lời Chúa và Thánh Vịnh
đáp ca hôm nay - “Này con xin đến!” - cho thấy những con người vâng lời tức
khắc và những con người trì hoãn - không vâng lời. Đó là những con người sẵn
sàng thưa ‘Con đến!’ và những người lần lữa, ‘Con không thể đến!’.
Bài đọc một ghi lại
chiến công của Gíptác - người thề với Chúa - nếu Chúa cho ông thắng trận, thì
khi trở về, người nào đón ông trước nhất, sẽ là của lễ toàn thiêu dâng Ngài.
Thương ôi! Đó là con gái một của ông và cũng là người con duy nhất của ông. Cô
xin cha hai tháng để cùng bạn bè than khóc tuổi xuân; đến hẹn, cô về nhà, hiến
mình làm của lễ dâng Chúa. “Vâng phục chính là bàn thờ nơi tình yêu được minh
chứng!” - Fulton Sheen. Như vậy, cùng cha, quý nữ của Gíptác đã thưa lên ‘Con
đến’ làm lễ dâng trên bàn thờ vâng lời!
Dụ ngôn Tin Mừng kể ra
những người được mời trì hoãn và cuối cùng, từ chối tiệc cưới hoàng tử. Ở đây,
thể hiện ‘hai mức độ’ từ chối Phúc Âm trong thế giới. Trước hết - sự thờ ơ!
Nhịp sống ngày nay khiến con người quá bận rộn, bận nhiều thứ không đâu vào
đâu: bận lướt điện thoại, bận chầu ‘quái vật một mắt’ - tivi, bận ‘nghiện việc’. “Nếu ma quỷ không làm chúng ta nên xấu,
nó sẽ làm chúng ta bận rộn!” - Corrie ten Boom. Từ đó, chúng ta dành quá ít
thời giờ cho những việc quan trọng nhất như gia đình, cầu nguyện và phục vụ.
Kết quả, con người trở nên thờ ơ với các vấn đề đức tin, thờ phượng, dấn thân
mà nhờ đó, làm điều Chúa muốn và có thể thưa lên, ‘Con đến!’.
Một ngăn cản khác
khiến Kitô hữu ngại dấn thân, từ chối niềm tin chính là sự thù địch Giáo Hội
ngày càng tăng; thế giới ‘ít Chúa’ liên tục cổ vũ một nền ‘văn hoá nghịch Tin
Mừng’. Bên cạnh đó, ở đây ở kia, xảy ra những ồn ào nổi cộm phân hoá sự hiệp
nhất giữa chủ chăn và đoàn chiên, giữa Linh mục với Giám mục. Từ đó, Kitô hữu
hoang mang, nghi ngờ về một Giáo Hội duy nhất, thánh thiện và tông truyền vốn
nay chỉ như một ‘cơ chế thế gian’. Hệ luỵ này còn tai hại hơn so với sự thờ ơ
nói trên! Với những gì ‘tai tiếng’ như thế thì làm sao mỗi người có thể thưa
lên ‘Con đến?’ và làm sao nói đến truyền giáo? “Chia rẽ trong Giáo Hội là kiệt tác của ma quỷ!” - Charles
Spurgeon.
Anh Chị em,
“Này con đến!” phải là
lời đáp đích thực của mỗi tín hữu. Bởi lẽ, trong khi nhiều người trì hoãn, để
mình cuốn vào những bận rộn, thờ ơ hoặc nghi ngờ trước những chia rẽ, thì Thiên
Chúa vẫn chờ một lời thưa trọn vẹn của bạn và tôi. Vâng lời không phải là mất
mát nhưng là bàn thờ tình yêu. Chính nơi thái độ sẵn sàng ấy, chúng ta khám phá
niềm vui và tự do sâu thẳm. “Vâng lời là con đường dẫn đến tự do, khiêm nhường
là con đường dẫn đến niềm vui!” - C.S. Lewis. Vì thế, mỗi ngày, chỉ cần bạn và
tôi thưa một lời đơn sơ, “Con đến!” cũng đủ làm đẹp lòng Chúa, đổi thay đời
mình, đổi thay thế giới.
Chúng ta có thể cầu
nguyện,
“Lạy Chúa, ‘con đến’,
không để thưa điều con muốn, nhưng để lắng nghe điều Ngài muốn cho đời con!”,
Amen.
Suy tư:
-Bài Tin Mừng Mt 22, 1-14 kể lại chuyện nhà vua mở tiệc cưới
cho hoàng tử, những khách được mời thì từ chối và nhà vua đã bảo đầy tớ ra các
ngả đường mời người ta vào cho đầy phòng tiệc, phần kết là nhà vua xuất hiện
quan sát phòng tiệc và thấy có một người không mặc y phục lễ cưới và anh này bị
phạt nặng, phần kết (Mt 22, 11-14) tỏ ra sự vô lý của ông chủ. Các nhà chú giải
cho rằng: Đây là hai câu chuyện riêng biệt được Thánh Mattheu tổng hợp lại.
Chúng ta đào sâu phần đầu của câu chuyện (Mt 22, 1-10). Chúa
nói những lời này với các thượng tế và kỳ mục trong dân, nêu bật sự từ chối của
họ trước hồng ân cứu độ Chúa mang đến, sự cứng lòng của họ được thể hiện qua những tình tiết: họ đã được mời trước, lý do họ đưa ra để từ chối quá vụn vặt so với
sự thịnh soạn và ý nghĩa của tiệc cưới nhà vua, có kẻ còn đánh đập và hành hạ sứ
giả. Nhưng đó là sự thật đã xảy ra trong lịch sử cứu độ, các vị lãnh đạo tôn giáo đã giết hại nhiều vị tiên tri và đã treo Con Thiên
Chúa lên thập giá, vì sự cứng lòng - ghen tị - danh vọng và lợi lộc của họ.
-Xin nhắc lại một lời khuyên rất chí lý của cha Cantalamessa:
Phải phân biệt chuyện quan trọng và chuyện khẩn cấp. Ví dụ 1: ngày Chúa nhật
thì việc quan trọng là đi lễ và nghỉ lễ, vậy mà nhiều khi ta lo du lịch, ăn nhậu,
làm việc đến nỗi bỏ lễ. Người có tinh thần kỷ luật bản thân phải biết
phân biệt thứ tự ưu tiên trong cuộc sống, chuyện gì quan trọng bậc nhất – chuyện
gì chính yếu và chuyện gì phụ tùy (không quan trọng). Ví dụ 2: có những người tự
dưng bỏ lễ - bỏ nhà thờ giáo xứ để đi lễ nhà thờ khác vì cha xứ nói khó nghe hoặc
ca đoàn hát dở, hãy nhớ lời ĐHY Phanxico Nguyễn Văn Thuận: “Ai ra khỏi nhà thờ không phải vì
Chúa thì họ đến nhà thờ cũng không phải vì Chúa”. Mình đến nhà thờ là để gặp
Chúa và cộng đoàn – cha sai thì cha chịu trách nhiệm – chuyện ca đoàn hoặc chuyện
phụng vụ không hay thì hãy chủ động đóng góp phần mình cho hay hơn – còn không
thì khiêm tốn chấp nhận và thích nghi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét