Thư Do Thái nói với chúng ta: “Đức tin là bảo đảm
cho những điều ta hy vọng, là bằng chứng cho những điều ta không trông thấy”
(Dt 11, 1). Bài đọc 1 nói về niềm tin của dân Do Thái: họ mong chờ và tin tưởng
vào đêm vượt qua mà Chúa đã hứa, họ biết rằng Ngài là Đấng trung tín (Kn 18, 6). Và bài Tin Mừng nói với chúng ta: Hãy tỉnh thức
đợi chờ ngày Chúa đến đưa ta về với Ngài, đừng mê mải sự đời và đừng chè chén
say sưa (Lc 12, 32-48). Ba bài đọc nhắc đến những hình ảnh sống động về đức
tin: cuộc hành trình sa mạc của dân Chúa, niềm tin của tổ phụ Abraham, quê hương
trên trời, kho tàng, chủ trở về.
Chúng ta nhận ra rằng:
cuộc hành trình sa mạc của dân Chúa là hình ảnh sinh động của cuộc hành trình về
trời của Dân tộc mới và của từng tâm hồn. Cuộc hành trình kéo dài 40 năm, có
gian nan - thử thách - thiếu thốn - nản lòng và nổi loạn, có Chúa hiện diện và đồng
hành, có chăm sóc và dường nuôi... chỉ những người trẻ được sinh ra trên đường
hành trình mới được vào đất hứa, còn những người già – được sinh ra trên đất Ai
Cập - vì đã lẩm bẩm kêu trách Thiên Chúa – kể cả ông Moisen vì thiếu lòng tin đập
đến 2 lần lên tảng đá Mê ri ba... đều không được vào đất hứa. Thật ra xét về địa
lý, cuộc hành trình (khoảng 1.000.000 dân và đoàn súc vật) chỉ cần vài năm là đến
đất hứa, nhưng 40 năm là cần thiết để tinh luyện đức tin. Cuộc hành trình dương
gian của từng tâm hồn, kẻ dài người ngắn, có Chúa ẩn hiện, có lời hứa: “Cha anh
em vui lòng ban nước trời cho anh em”, có gian nan để niềm tin cậy mến của ta
được vững vàng sắt son.
Ông Abraham được gọi
là cha của kẻ tin. Ông được Chúa mời gọi rời bỏ quê cha đất tổ đến một vùng đất
Chúa sẽ ban làm gia nghiệp, trở nên tổ phụ của một dân tộc đông đúc. Ông ra đi
khi tuổi đã già, không biết mình đi đâu, đến gần 100 tuổi và vợ đã gần 90 mà
chưa có mụn con, sinh được I sa ac, đứa con Chúa xác nhận là để nối dõi – vậy
mà Chúa truyền sát tế cho Chúa - ông vẫn vâng lời vì nghĩ rằng Chúa có quyền
năng cho người chết trỗi dậy (Dt 11,19).
Nhiều người nghe nói
đến thiên đàng hỏa ngục thì cười chê và cho rằng đó là chuyện mê tín dị đoan,
còn chúng ta thì biết rằng: Ki tô giáo là đạo mạc khải và Kinh Thánh là bức thư
tình Thiên Chúa gửi cho con người, chứa đựng những chân lý mà lý trí tự nhiên
chỉ hiểu được phần nào thôi, và nhiều chân lý không thể chứng minh bằng phương
pháp khoa học được – phải nhường chỗ cho đức tin. Bởi đó, Chúa Giê su đã nói: “Nếu
các con không trở nên như trẻ nhỏ thì không thể vào nước trời”(Mt 18,3). Trẻ nhỏ
có nhiều đặc điểm như đơn sơ, trong trắng, thật thà, tin tưởng... nhưng quan trọng
nhất là khiêm hạ, tin cậy, phó thác cho Thiên Chúa. Có thể nói rằng: Một Ki tô hữu mà
không tin vào sự mạc khải của Chúa trong Kinh Thánh thì không còn gì để nói!
Quê trời là quê thật của chúng ta, trần gian là cuộc hành trình tiến về quê
trời. Ngày chào đời là ngày đứng ở vạch xuất phát, mỗi ngày sống ta tiến thêm một
bước và ngày lìa đời là ngày ta tiến về miền đất hứa. Người ta nói: một người
phải xác định nghề nghiệp và định hướng mục tiêu cuộc đời trước tuổi 40, vậy mà có nhiều người, dù tuổi đời dần trôi, mãi
vẫn không xác định được lý tưởng cuộc đời, đó là một điều đáng buồn. Họ loay
hoay với việc du lịch, mê mải sự đời, chè chén say sưa, danh vọng và lạc thú...
chúa tể của họ chỉ là cái bụng. Lý tưởng của người Ki tô hữu là: nên hoàn hảo
như Cha trên trời (tha thứ như Chúa đã tha cho mình, quảng đại trao ban như
Chúa, trung tín như Chúa, và yêu thương như Chúa).
Xin Chúa ban cho con Đức Khôn Ngoan
hằng ngự bên tòa Chúa để Ngài dạy con biết tìm kiếm những sự cao siêu trên trời,
dạy con vững lòng tin cậy vào Chúa là Đấng tín trung và giàu lòng thương xót, dạy
con biết đếm tháng ngày mình sống – tâm trí được khôn ngoan – mỗi ngày sống là
một chuẩn bị tích cực cho ngày hội ngộ với Đấng Tình Quân nơi quê trời. Amen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét