Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2025

Tín thác

 



Dụ ngôn Người công nhân giờ thứ 11 Mt 20, 1-16 dạy ta có lòng tín thác vào Thiên Chúa trong mọi sự, kể cả hạnh phúc nước trời. Được hiện hữu trên đời là một ân huệ Chúa ban, và Thiên Chúa mời gọi ta làm vườn nho cho Chúa. Dụ ngôn không nói đến việc từ chối của một số người, mà nhấn mạnh đến sự tốt lành – rộng rãi của Thiên Chúa. Xin trích một phần bài suy niệm của cha Anton Nguyễn Cao Siêu:

Thiên Chúa giàu sang nên có quyền rộng rãi thi ân cho kẻ Người muốn.
Chẳng ai có thể bắt Người phải đối xử công bình theo kiểu con người.
Chẳng ai có quyền hạch hỏi Người vì Người quá sức độ lượng (c.12).
Hay mắt của anh xấu xa vì tôi tốt lành” (c. 15).
Con mắt xấu xa là con mắt khó chịu vì kẻ khác bằng mình, dù không đáng,
ghen tỵ với may mắn và hạnh phúc bất ngờ của người khác.
Đức Giêsu khẳng định mình là người tốt lành,
đặc biệt trong cách cư xử của Người đối với những tội nhân.
Anh trộm lành trên thập giá cũng là người thợ giờ thứ mười một.
Anh được hưởng những gì mà người khác phải nỗ lực cả đời.

Nói cho cùng, vấn đề không phải là đáng hay không đáng.
Chẳng ai xứng đáng để vào thiên đàng, kể cả các thánh.
Hạnh phúc Nước Trời là một ơn ban
hơn là một sự trả công hay phần thưởng.
Thiên Chúa vượt lên trên sự sòng phẳng có tính mua bán của con người.
Người không phải là nhà buôn, nhưng là người cha tốt lành.


Dụ ngôn không nói đến việc người làm cuối reo lên vì được trả công hậu hĩ.
Nhưng chắc là đã có những tiếng reo.
Thiên đàng đầy ắp những tiếng reo như thế,
kinh ngạc, ngỡ ngàng, thán phục, tri ân…
Chẳng có ai vào thiên đàng mà lại không reo lên
vì thấy những gì gọi là công đức của mình chỉ là chuyện nhỏ,
quá nhỏ để có thể mua được một vé vào thiên đàng.
Người ta cũng sẽ reo lên vì thấy sự có mặt của những người
mà ta tưởng chẳng bao giờ có thể lên thiên đàng được.

Đừng cằn nhằn! Hãy vui với niềm vui của Thiên Chúa,
Đấng hạnh phúc khi thấy người ta ngỡ ngàng vì những ơn bất ngờ,
vì lòng tốt của Ngài không sao hiểu được.
Hãy vui với những người được Chúa yêu, bất chấp quá khứ của họ.
Chúng ta không có quyền buồn như người con cả, khi cha đang vui.
Hãy đổi cái nhìn của mình về Thiên Chúa.
Như thế chúng ta cũng sẽ thay đổi cách cư xử với anh em.



Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con trở nên đơn sơ bé nhỏ,
nhờ đó con dễ nghe được tiếng Chúa nói,
dễ thấy Chúa hiện diện
và hoạt động trong đời con.

Sống giữa một thế giới đầy lọc lừa và đe dọa,
xin cho con đừng trở nên cứng cỏi,
khép kín và nghi ngờ.

Xin dạy con sự hiền hậu
để con biết cảm thông và bao dung với tha nhân.

Xin dạy con sự khiêm nhu
để con dám buông đời con cho Chúa.

Cuối cùng, xin cho con sự bình an sâu thẳm,
vui tươi đi trên con đường hẹp với Ngài,
hạnh phúc vì được cùng Ngài chịu khổ đau. Amen.



Chuyện kể: một người mẹ phải chăm sóc đứa con 2 tuổi, bị bệnh nan y, hằng tháng phải chích một mũi thuốc rất đau đớn, bác sĩ không hứa hẹn gì nhiều – chỉ hy vọng rằng nếu cơ thể tự sản sinh ra được đề kháng thì bệnh tật sẽ được đẩy lùi – còn ngược lại thì chịu thua. Người mẹ hằng đêm phải vật lộn với nỗi đau của con và dường như niềm hy vọng càng lúc càng cạn dần. Thế rồi, trong sự hoang mang chán nản tột cùng, bà đã quỳ xuống và cầu nguyện với Chúa: “Lạy Chúa, đã bao lâu rồi con phải vật lộn với nỗi đau và lo lắng này, con xin giao đứa con của con trong tay Chúa, Chúa định thế nào thì tùy Chúa, con đã cố gắng hết sức con rồi”. Sau đó, bà cảm thấy một sự an bình lạ thường: bà vẫn lo cho lắng và chăm sóc con mình, nhưng bà đặt ý muốn của mình dưới bàn tay Chúa. Và lạ lùng thay, con bà đã dần dần hồi phục: chính lúc mình buông tay thì Thiên Chúa đã ra tay. Tôi muốn kể lại chuyện này, không phải trong mọi trường hợp, cuộc đời cũng có những cái kết đẹp như trong câu chuyện trên, nhưng trong mọi trường hợp và hoàn cảnh cuộc đời, Thiên Chúa muốn ta tín thác tuyệt đối vào quyền năng và tình thương của Ngài, đặt ý chí của ta và bản thể ta dưới uy quyền của Thiên Chúa toàn năng.

Tôi gặp một người bạn ở Mỹ về, hai anh em trao đổi chuyện đời, tôi nói: có nhiều chuyện trong cuộc đời mình phải phó thác cho Chúa lo liệu vì nó vượt ngoài tầm tay mình. Anh bạn tỏ vẻ không đồng tình, anh nói: người có đạo mình đôi khi lạm dụng hai chữ ‘phó thác’ để rồi không hành động và không vận dụng trí não. Câu chuyện dừng lại ở đó, nhưng tôi suy nghĩ thêm: Xã hội Tây Phương họ đầy đủ về vật chất, dễ tự tin thái quá rằng mình và xã hội tự lo liệu cho cuộc đời mà không phải ngửa tay xin Chúa điều này điều nọ, thay vì cầu nguyện thì tự tin vào đôi tay ‘tự cung tự cấp’ thì thực tế hơn.

Tôi nói chuyện với một người bạn ở Mỹ, anh ta cho biết: cứ thứ bảy và Chúa Nhật anh em Tin Lành họ rảo khắp các thành phố, ra công viên và gõ cửa từng nhà để làm quen và truyền đạo, rất tích cực và bền bỉ… đạo Công giáo mình không làm được như thế và đạo Tin Lành càng ngày càng lớn mạnh. Tôi trao đổi với anh: chỉ vì người Công Giáo mình kém tìm hiểu giáo lý nên họ mới dụ được mình. Anh trả lời: không ai dụ dỗ được anh, vì anh không quan tâm nhiều đến tôn giáo. Câu trả lời của anh làm tôi chột dạ, vì nghĩ đến tình trạng nhiều nhà thờ và tu viện ở Tây phương trở nên hoang vắng chỉ vì người ta không đặt Chúa làm trung tâm đời sống mình, và có lẽ họ cũng không biết mình sống để làm gì…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét