Chúa Giê su trách những thành đã chứng kiến nhiều phép lạ và
nghe lời rao giảng của Chúa nhưng không chịu sám hối (Mt 11, 20). Điều này đáng
cho ta suy nghĩ, nhiều khi chúng ta có phần nào đó giống dân Kho-radin, Bết xai
da và Ca phác naum: đa số chúng ta được rửa tội từ tấm bé, đi nhà thờ đều đặn mấy
chục năm trời… để rồi dễ quên vài điều: kẻ nhận nhiều thì phải trả nhiều, chúng
ta có sống như lòng Chúa mong ước không, có cần phải sám hối nữa không – hay đã
tốt và thánh đủ rồi?
Trong thời đại chúng ta, nền thần học được khuyến khích nói về
lòng thương xót hơn là nói về sự nghiêm khắc và trừng phạt của Thiên Chúa. Ngày
nay rất hiếm khi nghe các linh mục giảng về sự nổi giận của Thiên Chúa và những
hình phạt lửa thiêu đốt trong hỏa ngục, ta ngại nhìn hình ảnh và nghe nói về ma quỷ.
Nhưng trong Tin Mừng, chúng ta vẫn gặp những câu nói nghiêm khắc Chúa Giê su
dành cho những người không sám hối – không thay đổi cuộc sống cho phù hợp với
giáo lý Chúa dạy: Ta không biết các ngươi, hãy cút cho khỏi mặt Ta. Chúa Giê su
vẫn thường nói đến sự thưởng phạt khi đến ngày tận cùng thế giới, và cách
riêng, sự thưởng phạt sẽ đến sớm hơn cho từng người ngay sau cuộc phán xét
riêng – khi ta đến trình diện Chúa.
Tôi còn nhớ lời một cha giáo dạy: “Nếu quá nhấn mạnh rằng
Chúa là Đấng nhân từ và giàu lòng thương xót thì e rằng ở hỏa ngục rất vắng vẻ,
nhưng nếu nhấn mạnh đến sự công thẳng của Thiên Chúa thì e rằng thiên đàng rất
ít người cư ngụ”. Bởi đó, hãy luôn nhớ rằng: mình là khách lữ hành đang tiến về
quê trời, hãy lo kiếm sống và thường xuyên biết hướng mắt nhìn về quê trời và chuyên
tâm lo lắng cho phần rỗi linh hồn như là mục đích quan trọng nhất trong cuộc đời.
‘Hãy sám hối và tin
vào Tin Mừng, tin vào Đức Giê su – Đấng đã chết và phục sinh - để được ơn cứu độ’
là nội dung căn bản của giáo lý Ki tô giáo (Kerygma). Chúng ta thử tìm hiểu
nguyên do tại sao mà dân những thành bị Chúa trách lại không sám hối?- Thứ nhất
là họ đến với Chúa là để tìm dấu lạ, lợi lộc vật chất như chữa bệnh – được ăn
no – thỏa tính tò mò; thứ hai là vì họ chưa đủ tin vào Chúa Giê su nên không
dám đánh đổi đời mình để sống như Lời Chúa dạy; thứ ba là ơn Chúa chưa lôi kéo
họ đủ và chưa có sự cộng tác của từng tâm hồn: lắng nghe, suy đi nghĩ lại, quỳ
gối xuống để lãnh nhận ơn thánh. Sự cứng lòng của chúng ta cũng có phần nào đó
giống họ: mình cũng theo Chúa giống như mọi người, cũng tầm tầm thường thường vậy
thôi, không tích cực mà cũng không xấu xa như nhiều người khác, việc sám hối là
dành cho những tội nhân ngoại hạng – còn tôi còn tốt chán. Hãy nhớ rằng: thiên
đàng không có chỗ dành cho người không làm điều tốt, bởi đó việc sám hối là việc
của những người bước ra khỏi sự tầm thường để sống tốt hơn như lòng Chúa mong ước,
là việc làm của mỗi ngày. Cha xứ giáo xứ Vinh Hương thường nêu lên một ý lễ rất
đặc biệt: xin ơn biết sống đẹp lòng Chúa.
Một trong những lý do để ta không sám hối là so sánh với người
khác. Đừng quên rằng Thiên Chúa có một sự lãng phí lớn lao: Ngài tạo nên mỗi
người không ai giống ai, trong 7 tỷ người trên hành tinh này không ai là bản
sao (coppy) của người khác, mỗi người có những nén bạc và thánh giá khác nhau…
nên việc so sánh cuộc hành trình của mình với một ai đó là không hợp lý và rất sai
lầm: mỗi người có con đường phải đi, hãy so sánh mình với Thiên Chúa. Những lệnh
truyền của Chúa như: Hãy đi rao giảng Tin Mừng, hãy nên trọn lành như Cha trên
trời, hãy tha thứ cho anh em như Cha trên trời mình đã tha thứ, hãy vác thập
giá mình mà theo Thầy, anh em hãy đón nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không…
có một giá trị phổ quát (dành cho mọi người) nhưng cũng có những âm hưởng riêng
tùy ân ban của Chúa dành cho từng tâm hồn. Tốt nhất là hãy sám hối, hãy so sánh
mình với Chúa, ai ra sao mặc họ - vì mỗi người đều có con đường phải đi.
Không sám hối nói lên một sự xơ cứng tâm hồn, trong giáo dục
người ta dùng tĩnh từ ‘cố chấp’. Trên hành trình sống đạo, Chúa muốn từng tâm hồn
phải có một sự nhiệt thành: nóng thì nóng hẳn, lạnh thì lạnh hẳn, đừng hâm hâm
dở dở… tại sao vậy? – thưa: người dốt biết mình dốt thì mới quyết tâm học, người
biết mình chưa tốt thì mới quyết tâm trở nên tốt hơn. Chúa muốn ta trở nên như
trẻ nhỏ: biết cậy dựa và tin tưởng tuyệt đối với cha mẹ, và quan trọng hơn là
tình yêu con trẻ dành cho cha mẹ là một tình yêu tinh tuyền, tha thiết, không
so đo tính toán: chỉ muốn làm vui lòng cha mẹ. Chúa mong bạn và tôi có một sự gắn
bó mật thiết với Chúa, tiếng Chúa sẽ nói cho ta biết điều gì là tốt và điều gì
là xấu, tình yêu Chúa sẽ thúc bách tâm hồn ta sám hối - thay đổi như lòng Chúa
mong ước.