Có lẽ Thánh Phê rô đã có một câu
hỏi hơi thừa, khi hỏi về số phận tương lai của tông đồ Gio an. Và câu trả lời của
Chúa cũng mang vẻ bông đùa, khiến các anh em cũng phải bàn tán về việc ông
Gioan sẽ không chết. Làm gì có chuyện con người mà không phải chết?
Chúng ta biết: ông Phê rô đã bị
ngược đãi và tử vì đạo vào khoảng năm 67, đúng như lời Chúa báo trước; còn ông
Gioan chết già, ông nghiền ngẫm những giáo huấn của Chúa và đã viết sách Tin Mừng
thứ tư, nhưng chính ngài cũng bị ngược đãi vì đạo và bị đày đến chết trên đảo
Patmos. Như vậy, cuộc sống của người theo Chúa không ai giống ai, mỗi người mỗi
cách làm chứng cho Đức Giê su, mỗi người có cách thể hiện tình yêu của mình.
Chúng ta cũng thường bị cám dỗ so sánh mình với người khác, đó là điều thường
không cần thiết vì dễ dẫn đến điều tiêu cực: tự hào, ghen tị, phê bình, lên
án, buông xuôi bỏ cuộc. Hãy biết rằng mỗi người có con đường phải đi, có nỗi khổ
phải chịu và Chúa có một kế hoạch cho mỗi cuộc đời. Sự so sánh cũng đôi khi có
ích, khi nó kích thích mình tiến lên trên con đường nhân đức - không phải là một
bản sao, nhưng theo cách của riêng mình và trong hoàn cảnh sống của mình, như
câu nói của thánh Au gus ti nô: “ông nọ bà kia làm thánh, tại sao tôi lại không
làm thánh?”.
Xin trích số 7
của tông huấn ‘bàn về việc nên thánh trong thế giới hôm nay’ (Gaudete et
exsultate): Tôi thích chiêm ngưỡng sự thánh thiện hiện diện trong sự kiên nhẫn
của dân Thiên Chúa: nơi những cha mẹ nuôi nấng con cái họ với tình yêu thương
bao la, nơi những người nam nữ làm việc chăm chỉ để nuôi sống gia đình, nơi
người bệnh tật, nơi các tu sĩ già cả mà không bao giờ mất nụ cười của họ.
Trong sự kiên trì hàng ngày của họ, tôi thấy sự thánh thiện của Hội Thánh
đang chiến đấu. Rất thường thì đó là một sự thánh thiện được tìm thấy ở
những người hàng xóm cạnh nhà chúng ta, là những người, đang sống giữa chúng
ta, phản ảnh sự hiện diện của Thiên Chúa. Chúng ta có thể gọi họ là “giai
cấp trung lưu của sự thánh thiện” (Đừng chỉ chiêm ngưỡng các vị được phong
thánh mà hãy tập nhìn thấy sự thánh thiện đang hiện diện quanh ta, điều đó tạo
cho ta niềm vui).
Chúng ta được mời gọi chiêm ngắm vẻ đẹp của những
người thân trong gia đình, trong giáo xứ: những đóng góp nhỏ bé, hằng ngày,
kiên trì qua năm tháng - để duy trì sinh hoạt cho cộng đồng đong đầy và chan
chứa bao tình thương. Có câu chuyện kể về một người đàn ông sống trong gia đình
đã 30 năm nay, thường vô tình và cư xử cộc cằn với vợ con; bỗng dưng một ngày
nọ ông thay đổi, ông nói với vợ: “cảm ơn em vì bao nhiêu việc tốt em đã làm cho
anh, như giữ gìn căn nhà sạch đẹp, nấu cơm cho anh ăn, giặt giũ quần áo cho anh
và chăm sóc anh chu đáo như một người mẹ”; nghe những lời như thế, người vợ đâm
hoảng vì nghĩ có điềm gì không lành sắp xảy ra trong gia đình, bà không dám tin
rằng chồng mình cũng là một người giàu tình cảm – rất khác với vẻ cứng cỏi từ
xưa đến này; và rồi bà cũng nhận ra những điều tốt lành khác nơi chồng: “em
cũng biết ơn anh vì anh cũng rất vất vả chu cấp cho gia đình bao nhiêu năm nay.
“Phần con, hãy theo Thầy” đáng
trở thành câu tâm niệm của chúng ta. Khi đối diện với người xấu và kẻ làm điều
ác, thì “Bạn đừng nổi giận vì quân gian ác, chớ phân bì với kẻ bất lương,
2 vì
chúng tựa cỏ hoang mau úa và giống như thanh thảo chóng tàn (Tv 37). Và khi
Chúa mời gọi ta làm việc cho Ngài, thì hãy chấp nhận hạn chế một phần tự do của
mình ‘vì Hội Thánh’.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét