Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2025

Tiếng khen

 



Ai trong chúng ta cũng thích được khen ngợi chân thành và tiếng khen đúng sẽ kích thích sự thăng tiến của một người trên con đường nhân đức và công việc phục vụ đồng loại. Nhưng sẽ là tai họa khi tiếng khen trở nên động lực của những việc ta làm. Lời Chúa nói với ta: “Khi làm việc lành, đừng làm vì phô trương, kẻo mất công phúc trước mặt Cha anh em” (Mt 6, 1).

Việc lành mà Chúa nói tiếp trong bài Tin Mừng là: bố thí, cầu nguyện và ăn chay. Làm vì phô trương là làm để cho người ta thấy và để được tiếng khen của người đời. Lời Chúa nói với chúng ta về sự tinh sạch trong lòng: làm mọi việc vì Chúa và cậy dựa nơi Chúa; và quả tim ta trở nên nhơ uế không phải vì phạm tội mà vì cướp mất vinh quang Chúa: làm để được lưu danh và cậy dựa vào sức mình. Nếu để mắt quan sát những người cộng tác vào các sinh hoạt cộng đoàn trong Giáo xứ hoặc Giáo họ, chúng ta dễ dàng nhận ra những người ‘đầu tàu, những người nhiệt tình’ của mỗi tập thể. Giáo hội rất cần những người nhiệt tình và vui vẻ phục vụ, nhưng Lời Chúa nhắc nhở mỗi người: hãy làm vì yêu Chúa và vì Giáo hội, đừng làm vì phô trương – kẻo mất công phúc. Trái lại, trong cộng đoàn cũng có những người ‘không hoạt động’ vì nghĩ rằng mình kém tài và kém đức, đừng tưởng rằng mình vô sự trong việc không phô trương, vì có Lời Chúa nói với người lãnh một nén bạc mà không làm sinh lợi: "hỡi đầy tớ xấu xa và biếng nhác, hãy đi cho khuất mắt Ta" (Mt 25, 26-30). Đức Phan xi cô nhắc đến những người sống một cuộc sống tầm thường: những “kẻ thù” của sự thánh thiện không hẳn là những kẻ tội lỗi nhưng là những người an phận với nếp sống tầm thường, nhất là những người lầm tưởng rằng mình đã nên thánh, song thực sự còn xa với lý tưởng Tin mừng, chẳng hạn như người nghĩ rằng việc nên thánh hệ tại việc đắm chìm trong sự chiêm ngưỡng các mầu nhiệm cao siêu của đạo nhưng lại bỏ qua việc chăm sóc người nghèo!

Xin trích một đoạn ngắn của một bài báo. Trong thời đại mà thành công được đo bằng hiệu quả, vị thế được khẳng định qua sự hiện diện trên mạng xã hội, và tiếng gọi lương tâm nhiều khi bị nhấn chìm bởi sự ồn ào nhiễu loạn của xã hội, việc chọn lựa sống đời thánh hiến hoặc ‘việc phục vụ không lương’ dường như là một điều ngược dòng, thậm chí… lỗi thời. Thế nhưng, chính trong “dòng chảy ngược” đó, ơn gọi vẫn vang lên như một lời thì thầm kiên vững, mời gọi con người sống không phải cho chính mình, mà cho Một Đấng là Tình Yêu -  và cho tha nhân. Hai vị Giáo hoàng của thời đại chúng ta – Đức Phanxicô và Đức Lêô XIV – tuy xuất thân và hành trình ơn gọi khác biệt, lại gặp nhau ở một điểm chung: họ là những chứng nhân sống động cho một đời hiến dâng trọn vẹn, khiêm tốn, gắn bó với người nghèo và trung thành với Chúa Kitô.

 


Con đường nên thánh của mỗi Ki tô hữu là phục vụ và hiến dâng mạng sống mình làm của lễ sống động đẹp lòng Thiên Chúa (Rm 12, 1). Đừng nghĩ hiến dâng là chết, giống như Chúa Giê su trên thập giá và giống như các thánh tử đạo. Điều quan trọng cần phải nỗ lực là hiến dâng và trao ban mỗi ngày. Điều này nhắc nhở chúng ta về một sự thật: Chúa Giê su đã sống tâm tình hiến dâng mạng sống mình trong suốt 33 năm và cao điểm là cái chết trên thập giá; CTTĐVN đã có một cuộc sống hùng anh trước khi có cái chết anh hùng. Chúa mời gọi bạn và tôi hiến dâng đời mình để yêu Chúa và để thực hiện những ‘cho đi’ mỗi ngày, cho một cách vui vẻ và đơn thành. Bất cứ làm công việc gì, bạn hãy 'xin Chúa soi sáng – giúp sức, và xin Chúa giữ gìn con trong sự khiêm tốn’. Amen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét