Nếu trả lời theo lý thuyết thì câu hỏi nầy thực sự
không khó, vì giới răn yêu thương là giới răn căn bản của đạo. Chính Chúa Giêsu đã nhiều lần nói về nhân đức
nầy và được các tông đồ dẫn giải để áp dụng cụ thể trong đời sống. Trải qua các
thời đại, đã có biết bao bài suy niệm và sứ điệp của các Đức Giáo Hoàng triển
khai. Và nhất là đã có gương yêu thương đến tự hiến của Thầy Giêsu với lời
dạy : “Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con” (Ga
15,12). Thánh Phaolô đã diễn tả: trong lúc ta còn là tội nhân thì theo kỳ hẹn,
Đức Kitô đã nộp mình chịu chết vì chúng ta.
Trong Tin Mừng Luca, qua câu chuyện người Samari
nhân hậu (Lc 10, 29-37), chúng ta hiểu được anh em tôi là người tôi quan tâm
đến: bỏ thòi giờ - tiền bạc và cả sự liều lĩnh. Thượng Hội Đồng Giám Mục Á Châu
1982 đã đưa ra khẩu hiệu “Mọi người là anh em tôi” . Sứ điệp mùa chay
2012, Đức Thánh Cha Benêdictô 16 lấy chủ đề "Chúng ta hãy quan tâm đối với
nhau, để khích lệ nhau trong đức bác ái và các công việc lành" (Dt
10,24) ; Ngài nói : “Hãy chăm chú nhìn người khác, trước tiên là nhìn
Chúa Giêsu, và chú ý đối với nhau, đừng tỏ ra là người xa lạ với nhau, đừng
dửng dưng về số phận của các anh em. Bệnh của thế giới này không phải do sự
phung phí tài nguyên hoặc vì một số người vơ vét của cải, nhưng là do sự thiếu
tình huynh đệ giữa con người và các dân tộc với nhau. Sự quan tâm đến người
khác bao gồm ước muốn cho họ điều thiện hảo, dưới mọi khía cạnh: thể lý, luân
lý và tinh thần. Sự quan tâm còn phải hướng đến sự ân cần đồi với thiện ích
thiêng liêng của họ và sự sửa lỗi huynh đệ nhắm đến sự sống đời đời”.
Có câu danh ngôn nói: “Yêu thương hết mọi người,
thân thiết với một số người và đừng làm mất lòng ai”. Nhìn nhận ‘mọi người là
anh em’ không phải là nghệ thuật sống để thành công trên đời, nhưng có nền tảng
từ đức tin: mọi người có chung một người Cha trên trời và cùng được Đức Kitô đổ
máu ra cứu chuộc. Đức yêu thương dạy ta nhìn thấy khuôn mặt Đức Kitô nơi người
anh em, ta chỉ chê ghét tội lỗi nhưng không được ghét bỏ kẻ có tội. Khi nói
chuyện với những người trong tổ chức Caritas quốc tế, ĐGH Bênêdictô 16 dạy rằng
khi làm việc bác ái và cứu giúp người cùng khổ, ta phải có ý hướng đưa họ nhận
biết Cha trên trời. Nhiều người đã nghiệm ra rằng khi họ đến với người nghèo
khổ thì họ là người nhận được nhiều hơn những điều họ cho đi: “chính lúc hiến
thân là khi được nhận lãnh” (Thánh Phanxicô Assidi). Ngoài sự bình an và niềm
hạnh phúc của sự trao ban, họ còn gặp được chính Chúa Giêsu – vì Ngài ưa thích
hiện thân trong những kẻ bé mọn, để tạo cơ hội làm phúc cho con người.
Thế nhưng thật là khó để nói lên những cảm nghiệm
của riêng mình cho người khác về chủ đề ‘Ai là anh em tôi?’ mà không khỏi thẹn
thùng, may ra chỉ có những ‘vị Thánh’ như Mẹ Têrêxa, cha Đamiêng Tông đồ người
hủi… mới dám nói về nó một cách rõ ràng. Còn tôi và nhiều người trong chúng ta
chẳng làm được gì nhiều cho tha nhân, cùng lắm chỉ là yêu thương những người
trong gia đình mình và một số người ‘dễ thương’ một chút, cùng lắm chỉ là phục
vụ trong một số lãnh vực nho nhỏ, chỉ là dành một số thời giờ và một số tiền
‘còm’ cho công tác thiện nguyện… Trong lúc Chúa dạy ta yêu thương không loại
trừ một ai: Khi dâng của lễ, nếu con sực nhớ người anh em đang bất bình với con
thì hãy để của lễ lại, đi làm hòa trước; Ai mắng anh em là đồ khùng thì sẽ bị
lửa hỏa thiêu; điều gì con không muốn kẻ khác làm cho mình thì đừng làm cho
người khác; không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu của người hiến mạng mình
vì bạn hữu”.
Vườn địa đàng ngày xưa muôn phần xinh đẹp vì tràn
ngập tình yêu thương và vâng phục. Thế nhưng, tội bất tuân đã làm đảo lộn mọi
thứ: vợ chồng bội thề với ‘nửa kia’ của mình, Cain giết em là Abel, người nầy
kiêu ngạo chống lại người kia, lối sống hưởng thụ và ích kỷ làm cho con người
tẩy chay và loại trừ nhau - xem nhau như kẻ thù, kể cả người đó là con mình
hoặc người cùng máu mủ ruột thịt. Khi nói tới hai chữ ‘anh em’ là ta muốn nói
đến cách đối xử nhân nghĩa, quan tâm và giúp đỡ, chín bỏ làm mười: chạnh lòng
thương.
Thiên Chúa trao cho người năm nén bạc, còn kẻ khác
một nén. Có kẻ được ơn Chúa thúc đẩy để làm những việc lớn lao cứu nhân độ thế,
còn kẻ khác chỉ là khiêm tốn yêu thương những người quanh mình: “Trên hết mọi
sự anh em hãy có đức yêu thương’. Sống trên đời, mỗi ngày luôn có sự giằng co
nơi tâm hồn ta: trao ban và giữ lại cho riêng mình. Thế nên câu hỏi ‘Ai là anh
em tôi?’ phải là câu tự vấn lương tâm để tôi có một cách sống đẹp lòng Chúa.
Chúa dạy tôi khởi đi từ việc đừng làm hại anh em: ‘Điều con không muốn kẻ khác
làm cho mình thì đừng làm cho người khác’;tiếp đến là đừng báo thù, đừng mắng
chửi; đừng lên án, đừng vô tâm và loại trừ một ai ra khỏi vòng tay yêu thương,
mỗi người là môi miệng và tay chân để Chúa tiếp tục đến với anh em. Chỉ có sức
mạnh của Thánh Linh mới giúp ta vượt thắng tính ích kỷ nơi mình để nhìn nhận
‘mọi người là anh em tôi’: “Cả ông nữa, hãy đi và làm như thế” (Lc 10, 37).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét