Môi trường sống của chúng ta đang
bị ô nhiễm trầm trọng. Xin đan cử một số chuyện thực sự đang diễn ra hằng ngày,
rất đau lòng và đáng xấu hổ: không biết nghĩ đến người khác, sống vô ý thức và
vô trách nhiệm.
Những chiếc xe khách chạy vun vút
trên những con đường quốc lộ vừa nhỏ vừa nhiều ổ gà… tài xế đã coi thường mạng
sống của hành khách và người đi đường,
đa số họ lại còn sử dụng ít nhiều bia rượu, thường bóp còi inh ỏi và pha đèn vào
mặt người đi ngược chiều. Nhiều thanh niên lạng lách xe máy trên những quãng
đường đông đúc mà không ý thức rằng mình có thể gây tai nạn cho ai đó, người
kia cũng có những người con thơ dại phải nuôi nấng. Những bao rác được vứt
xuống những đoạn đường vắng vẻ và chúng sẽ nằm ở đó rất lâu dài, những chiếc áo
mưa được vứt xuống đất khi trời đã tạnh mưa, nằm bừa bãi khắp nơi... mới thấy
được sự vô tâm trâng tráo của một kiếp người. Những thông tin về nạn phá thai
bừa bãi, chẳng còn tình mẫu tử - mà cũng chẳng còn chi tình người. Nhiều thanh
thiếu niên thường dùng đến bạo lực gây nên nhiều cái chết thương tâm và trở thành tội phạm; một số em bỏ học và sống
bám vào gia đình, bê tha và lười biếng. Có những em nhỏ phá phách và phóng uế
các lớp học của nhà trường, nơi mà đa số thầy cô là những người ngoại… một hành động vô giáo
dục và ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc làm chứng cho Tin Mừng. Muốn thức tỉnh
lòng người, con cái Chúa phải sống khác với lương dân: sống yêu thương, gia
đình hòa thuận, con cái ngoan hiền. Thật đáng tiếc là hình ảnh tốt đẹp về đạo
Chúa nhiều lúc bị hoen ố bởi một số con cái mình.
Ta phải sống là người trước khi
là người con Chúa. Sống là người có nghĩa là sống có ý thức và có trách nhiệm
về hành vi của mình, biết nghĩ đến người khác, sống không dối trá, và sống theo
tiếng lương tâm ngay thẳng. Giáo dục học đường chỉ có thể đầu tư cho các con em
chúng ta về kiến thức, về khoa học, nhưng lại rất khiếm khuyết về khía cạnh
nhân bản: nhân, lễ, nghĩa và tín. Mỗi gia đình và mỗi giáo xứ đừng quá đề cao
việc xây dựng cơ sở vật chất mà quên mất việc giáo dục tâm hồn các thành viên.
Có lẽ môi trường gia đình là nơi thuận tiện nhất để cha mẹ dạy cho con cái đức
tính vị tha, biết quan tâm đến người khác. Này nhé, tập cho con cái đừng nghe
nhạc và tivi quá lớn, nói vừa đủ nghe, đi lại nhấc cao chân để đừng nghe tiếng
lê dép, đóng cửa nhẹ nhàng, sống trật tự ngăn nắp, lễ phép lịch sự với người
lớn hơn mình, bỏ rác vào giỏ… ‘Biết quan
tâm đến người khác’ được ví như gói hành trang cần thiết để tạo lập một gia
đình hạnh phúc và một tâm hồn bình an.
Có thể thấy được rằng nền đạo đức của người Việt chúng ta
đã xuống rất thấp: tinh thần vị kỷ đang dần thống trị, con người không còn biết
nghĩ đến người khác. Hãy tìm lại chính mình trước khi quá muộn. Hãy góp tay tạo
nên một môi trường luân lý lành mạnh quanh mình càng rộng càng tốt, bắt đầu từ
nơi tâm hồn mình và gia đình mình. Hãy dùng hành động, lời nói, các phương tiện
truyền thông và những lời cầu nguyện để xây dựng nền văn minh tình thương trên
quả địa cầu nầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét