Khi tôi nói chuyện với ai đó, dù
chỉ là một lời thăm hỏi hoặc trao gửi một tâm tình nào đó… thì đó là truyền
thông – với 4 yếu tố cấu thành: người gửi, sứ điệp, kênh truyền và người nhận.
Bình thường, khi nghe đến 2 chữ
truyền thông là ta thường nghĩ đến những điều cao siêu, những kỹ thuật tân tiến
và việc ấy chỉ dành cho một số người chuyên ngành. Vâng, đúng thế - nhưng
không phải thế: hằng ngày mỗi người đều trao nhau ánh mắt – nụ cười và biết bao
nhiêu vấn đề được thảo luận… hằng ngày mỗi người đều chuyển cho nhau những
thông điệp tốt - xấu.
Bản chất của Thiên Chúa Ba Ngôi
là truyền thông: Ba Ngôi trao ban cho nhau – mang lại bữa tiệc tình yêu vĩnh
cửu, Thiên Chúa lại còn tạo dựng nên muôn loài là để mạc khải vẻ đẹp của Ngài,
Ngôi Con là nhà truyền thông tuyệt hảo – hoàn tất những mạc khải về Thiên Chúa
– và qua cái chết tự hiến, Ngài đã nối
liền đất với trời. Đến lượt mình, Giáo hội có sứ mạng truyền thông cho muôn
loài biết sứ điệp: “Thiên Chúa yêu thương con người”.
Muốn truyền thông cho tốt, con
người phải dùng những phương tiện mới, ngôn ngữ mới, văn hóa mới và phải biết
tâm lý. Nhà giáo dục mà không biết “new media” (phương tiện mới) thì bị đẩy ra
bên lề xã hội. Năm 2010, một Blog tuổi teen được google bình chọn là nhiều khách
vào thăm nhất – mà người làm chủ là một cô bé tuổi 12! Nếu ta quá chậm chạp với
internet, blog, you tube, truyền thanh, truyền hình… thì bữa tiệc hỏa ngục sẽ
tràn ngập trên các phương tiện truyền thông. Hãy cố gắng để dọn ra những bữa
tiệc thiên đàng cho người trẻ hưởng dùng: những chân lý đạo được trình bày sống
động, những tư tưởng đem lại sự hiệp nhất và bình an cho các tâm hồn, những lưu
niệm đạo đức xây dựng một lối sống thanh cao – phù hợp với phẩm giá người con
Chúa.
Để truyền thông tình yêu, Thiên
Chúa đã nhiều lần phán dạy từ trời cao. Nhưng để con người hiểu được mức độ
thâm sâu của tình yêu ấy, thì Thiên Chúa đã sai Con Ngài nhập thể - mặc lấy
thân phận con người yếu đuối, Người con ấy đã dùng nhiều dụ ngôn sống động để
diễn tả những mầu nhiệm nước Trời, và với cái chết nhục nhã và sự Phục sinh
vinh hiển, loài người đã được cảm hóa bởi một tình yêu thẳm sâu của Thượng Đế.
Và để sứ điệp Tin Mừng được lan truyền tới những vùng xa xăm, các nhà truyền
giáo đã lên các thuyền buôn bôn ba khắp nơi, để giảng Đạo cho những dân tộc xa
lạ về ngôn ngữ và văn hóa.
“Tin Mừng” là sứ điệp quý giá
nhất trần gian, vì nó đem lại hạnh phúc cho những ai tin theo. Viên ngọc quý
nầy chúng ta được nhận nhưng không thì chúng ta phải biết đem chia sẻ cho người
khác nữa. Những kinh nghiệm gặp gỡ của ta với Đức Kitô cũng là những sứ điệp
đem lại những niềm vui thiên đàng cho anh em – nên ta cũng phải tìm cách ‘mã
hóa’ nó để gửi cho anh em. Nhà truyền thông phải rất tránh nói một đàng mà sống
một nẻo: “Khi lời nói một đàng mà cuộc sống lại một nẻo, thì người ta tin hơn
vào tín hiệu thứ hai” (Emerson). “Chúng ta dùng ngôn ngữ để nói chuyện, nhưng
chúng ta truyền thông bằng cả con người” (Paul Ekmar).
Nếu Giáo hội không tìm mọi cách
để truyền thông thì đã phản bội lại chính lý tưởng của mình: “Anh em hãy đi khắp thiên hạ, rao giảng Tin Mừng
cho họ”. Đừng đợi khi có dịp mới truyền thông và cũng đừng nghĩ: chỉ có mấy
người nhiều chữ mới làm được việc nầy. Đúng hơn, hằng ngày từ trong tư tưởng và
qua lời nói, ta phải nghĩ và nói những lời đem lại sự hiệp nhất – bình an và
mang lại lợi ích thiêng liêng. Dù ăn, dù uống, dù chơi, dù đi nhà thờ… mỗi
người đều là nhà truyền thông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét