Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

VƯỢT QUA CHÍNH MÌNH




Cuộc sống hằng ngày của ta bị vây hãm bởi muôn vàn lo lắng: lo cho Giáo hội, đất nước, gia đình và bản thân. Chúng ta lo kiếm kế sinh nhai và lo lắng cho gia đình mình được hoàn hảo hơn, lo khi thấy chung quanh mình nhiều căn bệnh quái ác đang nảy sinh – vừa tốn tiền lại vô phương cứu chữa. Chúng ta tự hỏi: “Bao giờ bệnh sờ đến ta, bao giờ đến giờ chết đây?”

Nếu sống trong một gia đình đầy đủ các thành viên, có kinh tế khá giả, không ai bị bệnh nan y, không bị tiếng xấu, không bị ai ức hiếp, chung quanh mình là những người đồng bào thì tương đối ta hưởng một chút an tâm. Nhưng nếu gia đình mất đi một cột trụ hay gặp hoàn cảnh éo le, bị người đời khinh bỉ, lẻ loi nơi đất khách quê người thì có một áp lực rõ rệt, đôi khi làm ta thấy khó thở, ăn không ngon – ngủ không yên.

Khi đọc thấy những bài báo viết về trường hợp một số sinh viên hoặc doanh nhân thành đạt, bỗng dưng lạc tính và dở hơi, phải điều trị trong bệnh viện tâm thần…nhiều học sinh cảm thấy sợ bị bệnh thần kinh vì học hành căng thẳng. Khi sống trong những vùng có nhiều người ung thư, mỗi lần thấy ai đó đi khám bệnh và trong người họ có một khối u ác tính, nhiều người cảm thấy muốn buông xuôi vì sợ bệnh.

Chung quanh ta còn có nhiều mảnh đời oan nghiệt. Theo một thống kê về các Kitô hữu tử đạo vì niềm tin cho biết: mỗi năm có khoảng trên 100.000 người bị giết, nghĩa là cứ khoảng 5 phút lại có một vị tử đạo. Nếu sống trong những vùng Trung Đông, Ấn Độ…mạng sống của nhiều người thường xuyên bị đe dọa, tài sản bị cướp phá, cuộc sống bị cô lập. Có những người khi yêu nhau thì tha thiết, nhưng sống với nhau một thời gian – một ngươi dở chứng đi tìm mối tình khác, làm cho kẻ ở lại lâm vào tình trạng khó xử. Có những người suy thận, phải chạy thận cả đời, đã không có thu nhập lại tốn kém và phiền phức cho người thân. Có những gia đình danh giá bỗng dưng con trai phá phách – con gái thì hư hỏng, nỗi đắng cay dằn vặt suốt đêm trường. Có những người con ‘từ’  cha mẹ vì cho rằng mình bị thua thiệt về gia tài được chia, bình thường đã không đi lại thăm nom cha mẹ - mà đến giờ cha mẹ chết cũng chẳng gặp để thanh thỏa tình cảm. Có những người muốn sống theo Tin Mừng, nhưng lại bị các đam mê xấu bủa vây – đến nỗi không dám bén mảng đến nhà thờ vì xấu hổ, đến nỗi được xếp vào thành phần bỏ nhà thờ lâu năm. Đức Hồng y Fx Nguyễn Văn Thuận kể lại: “trong 9 năm biệt giam, có những tuần điện sáng chói cả ngày lẫn đêm, nhưng có những tháng trời lại chìm nghỉm trong tăm tối”, thật là một thử thách thực sự để giữ vững tinh thần trong một viễn tượng tương lai mịt mù.

Nỗi sợ tai ương ập đến trong tương lai, nỗi uất hận và hằn học vì những chuyện quá khứ, và gánh nặng cuộc đời đang oằn trên đôi vai mỗi người có thể tạo nên một áp lực thực sự - nếu ta không biết hóa giải nó. Có người rút vào vỏ ốc, mặc cảm và âm thầm cảm thấu nỗi đau: chẳng muốn trao đổi và gặp gỡ ai, càng ngày càng rơi vào trầm cảm. Có người buông xuôi mọi bổn phận đạo đời, thấy cuộc đời hoàn toàn đen tối, tìm vui trong men rượu và la cà vui chơi cho quên nỗi sầu, kể cả quyên sinh.

Nhưng, chung quanh ta vẫn có những người biết vượt qua số phận và chúng ta cảm phục những người đó. Họ là những người dù ngồi trong ngục tù vẫn giữ được sự bình thản cần thiết, lý trí không bị khuất phục trước những nhu cầu hạ đẳng của con người. Họ là những người khi sinh ra đã bị cụt mất đôi cánh tay mà vẫn học giỏi và biết viết – biết vẽ; có những người mà tai nạn đã cướp của họ đôi mắt và kể cả có những người nằm một chỗ nhiều năm trời… nhưng chính họ lại đem lại niềm vui sống cho những người đến thăm họ. Họ là những người bị bệnh Sida, may mắn được dùng thuốc điều trị, hiện đang dấn thân phục vụ giúp đỡ những người đồng cảnh ngộ. Họ là những người vì Danh Chúa Kitô, đã không ngại gian khổ nơi những miền truyền giáo, không sợ bệnh cùi và Sida để yêu mến Chúa Kitô nơi những người bất hạnh.

Để vượt qua số phận đời mình, đừng quan trọng hóa những cái phụ tùy và đừng thương hại bản thân quá đáng, vì điều quan trọng duy nhất nơi trần gian nầy là ‘nên thánh’ và biết vâng theo ý Chúa. Đừng lo tìm cách được mọi người kính trọng, đừng đề cao ‘cái tôi’ và tìm cách thanh minh những hiểu lầm trong cuộc sống. Đừng ngồi lỳ ở nhà và giam mình một chỗ, phải biết xả stress bằng việc tham gia những sinh hoạt lành mạnh đạo đời, nhờ vậy mình thêm tự tin để vươn dậy, và thấy đời mình còn có ý nghĩa. Phải phân tích được nguyên do vui buồn của mình và tập làm chủ những cảm xúc đó: đừng bị dày vò bởi quá khứ, bồn chồn vì tương lai, nhưng biết vui cùng hiện tại.

Và điều quan trọng nhất là phải đến với Chúa để được Chúa tư vấn, an ủi và bổ sức; vì tự sức riêng ta chẳng làm được điều gì tốt, và vì Chúa mới là cùng đích và ý nghĩa cho cuộc đời mình: ta sống là sống cho Chúa và chết là để thuộc trọn về Chúa. Hãy luôn có tâm tình của trẻ thơ sống dưới con mắt Chúa: Ngài yêu thương tôi trước và luôn khắc ghi tên tôi trong lòng bàn tay Ngài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét