Chúa nhật thứ 4 Phục sinh là Chúa
nhật Chúa Chiên Lành, vì bài Tin Mừng cả 3 năm đều trích từ Tin Mừng Gioan đoạn
10. Chúa nhật nầy được dành để cầu nguyện cho ơn gọi linh mục và tu sĩ, để họ
trở nên những người nhiệt tình chăn dắt đoàn chiên Chúa. Một cách gián tiếp là
cầu cho công cuộc truyền giáo trong Giáo hội. Trong ngày nầy cũng đóng góp quỹ
Truyền Giáo.
Điều
đầu tiên ta cần phải khẳng định: Công việc truyền giáo là công việc của Thiên
Chúa với sự đóng góp của con người. Bởi vậy, đừng nóng lòng muốn thấy thành quả
của những nỗ lực và đóng góp của mình sinh hoa kết quả: “Tôi trồng, Apolo tưới,
nhưng Chúa mới cho mọc lên”. Có một nhà truyền giáo J.Dournes đã từng
đến Cheo reo ( Phú Bổn) vào những năm 1950,
truyền giảng Tin Mừng ở đó trong hơn 13 năm trời, mà không rửa tội cho
một ai – vì Ngài nhận ra niềm tin của họ chưa chín mùi. Thế rồi, nhà truyền
giáo ấy trở về Pháp và tiếp tục rao giảng Tin Mừng, cho đến một ngày chính Ngài
cũng mất Đức tin và đến khi chết cũng vẫn không tin. Vậy mà đến thâp niên 80 (1980-1990), tại
Cheo reo hàng ngàn người đã trở lại đạo Công Giáo - và ngay tại quê hương của
Ngài cũng vậy, hạt giống Đức tin đã trổ sinh một vụ mùa bội thu, nhờ họ đã thấm
nhuần lẽ sống của nhà truyền giáo năm xưa từng sống rất hòa đồng giữa họ. Thử
hỏi đây là công trạng của nhà truyền giáo kia ư? – Không thể nói như vậy, vì
chính nhà truyền giáo J.Dournes đã bị mất Đức Tin hoàn toàn. Có thể nói việc ‘trở
lại đạo’ ồ ạt này chính là việc làm của ơn Thánh, là do bàn tay Thiên Chúa, nhờ
sự cộng tác tích cực của nhà truyền giáo trong nhiều năm trời. Chứng từ của cha Trần Sỹ Tín tại Pleikly cũng
kể lại: trong nhiều năm trời, chúng tôi sống giữa anh em đồng bào dân tộc thiểu
số, nhưng không thể nói về Thiên Chúa cho họ, việc truyền giáo dường như đi vào
ngõ cụt… Vậy mà sau biến cố phong Thánh cho 117 vị Tử Đạo Việt Nam
thì hàng ngàn – hàng ngàn người xin theo đạo, kể cả những buôn làng mà chúng
tôi chưa hề đặt chân tới, đó là vì những người đã biết Chúa thì dạy lại cho
những người khác… Việc Chúa làm thật lạ lùng – kỳ diệu.
Nhưng
đừng ai nghĩ rằng việc truyền giáo là của Thiên Chúa, nên tôi không cần phải
bận tâm! Chính Thánh Phaolô đã thốt lên: “Khốn cho tôi, nếu tôi không rao giảng
Tin Mừng”. Rao giảng Tin Mừng cho mọi loài thụ tao là một lệnh truyền của Chúa,
đòi mọi người đã chịu phép rửa tội phải có nhiệm vụ rao truyền Tin Mừng Cứu độ
cho muôn người. Tận trong thâm tâm, người làm việc tông đồ phải xác tín rằng:
Mình chỉ là đầy tớ vô dụng trong bàn tay Thiên Chúa, còn thành quả tông đồ là
công trình của Thiên Chúa. Đức cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận đã nói: Thiên Chúa
thích dùng những con số nhỏ, Ngài ưa dùng 300 tinh binh hơn là mấy vạn quân ô
hợp, Ngài thích một Đavít bé nhỏ để chống lại với tên khổng lồ Gôliat, “Người
lật đổ người quyền thế xuống khỏi ngai vàng và nâng cao những người phận nhỏ”…để
đừng có ai vinh vang và kể công đối với Chúa. Khi làm tông đồ, hãy luôn xác
tín: chúng con chỉ là đầy tớ vô dụng.
Có một em nhỏ
bị bệnh ung thư, khối u đã quá lớn, em chỉ sống được tối đa là vài năm. Cha mẹ
em kêu mời mọi người đến thăm em và cầu nguyện cho em. Số người đến với em càng
ngày càng đông, em đã làm cho nhiều người nguội lạnh được ơn trở lại, và cả
những người theo hệ phái Tin Lành cũng tìm lại được niềm tin Công Giáo… vì họ
thấy nơi em một sự can trường – phó thác trong bệnh tật, và có lẽ họ được hưởng
những lời cầu bầu của em, nên họ tìm được một năng lực mới trong hành trình
sống đạo. Chính cha mẹ em cũng đã cảm nghiệm được sự thay đổi sâu xa trong nội
tâm. Thế đó, dù trẻ con bất tài, dù bệnh tật chẳng cho em nói nhiều… nhưng niềm tin chân thành và tình mến thiết
tha của em với Chúa đã là một phương thế truyền giáo.
Mỗi
người chúng ta hãy ý thức bổn phận truyền giáo và thao thức thực hiện nó trong
cuộc sống hằng ngày. Nếu ta có Đức tin và lòng mến nồng cháy thì chính cuộc
sống hằng ngày của ta sẽ có sức làm lan tỏa Tin Mừng một cách không ngờ. Hãy
luôn tin tưởng vào quyền năng của Chúa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét