Chúa Giêsu đã tha thiết cầu
nguyện với Chúa Cha: “Lạy Cha, Con muốn rằng Con ở đâu thì chúng cũng ở đó với
Con, để chúng chiêm ngắm vinh quang mà Cha đã ban cho Con” (Ga 17,24). Điều
Chúa Giêsu muốn mạc khải ở đây là mỗi người đều có linh hồn bất tử. Linh hồn
bất tử làm nên bản thể của con người. Các tôn giáo đều tin vào sự bất tử của
linh hồn.
Những đứa trẻ, con cái của chúng
ta, tuy đã học giáo lý nhiều năm, nhưng trong tiềm thức của chúng, chưa chắc
chúng đã tin thực sự vào 4 sự sau (chết, phán xét, thiên đàng, hỏa ngục) hoặc
tin vào thuyết luân hồi của Đạo Phật mà chúng nghe ở đâu đó. Chẳng ai trong
chúng ta cảm nghiệm được những thực tại đời sau, niềm tin của đạo Kitô dựa vào
mạc khải của Con Thiên Chúa làm người, và Lời của Ngài không thể sai lầm được.
Nếu một Kitô hữu mà còn nghi ngờ giá trị mạc khải của Kinh Thánh và những tín
điều Giáo hội công bố thì chẳng biết nói gì với họ về công trình tạo dựng và
cứu chuộc, và nhất là về sự sống đời sau.
Tin vào sự tồn tại bất tử của
linh hồn quyết định và làm nên một lối sống. Nếu tin có linh hồn thì tôi không
được làm hại anh em, không được sống buông thả, không được giết người bằng hành
động phá thai. Môi trường luân lý của xã
hội Việt Nam
đang nhức nhối về chuyện phá thai mỗi năm đến khoảng 3 triệu và chuyện sống
thiếu lương tâm trách nhiệm trong công việc lớn nhỏ, chạy theo theo lợi nhuận.
Thân xác con người sẽ mục nát nhưng đáng cho ta trân trọng, vì thân xác thánh
thiêng nầy sẽ sống lại trong ngày sau hết – kết hợp với linh hồn để hưởng vinh
quang Chúa tặng ban. Thật đáng vui mừng khi những nghĩa địa của các giáo xứ
ngày càng khang trang và nhiều người lui tới, vì ‘nghĩ tới cái chết là cách tốt
nhất để sống xứng đáng một con người’. Nhưng thật đáng tủi hổ khi những nghĩa
địa thai nhi ngày một lớn và mọc nhiều hơn, vì nó là một lời tố cáo xã hội về
một tội ác đáng bị lên án: “Ngươi không được giết người” (Xh 20,13).
Để hiểu về hành vi nhân linh, xin
đan cử một câu chuyện: Một người dắt con bò vào ruộng lúa của người khác, con
bò phá hại hoa màu; người chủ vườn biết chuyện và bắt người đã dắt bò chịu
trách nhiệm – chứ không phải con bò, vì chỉ con người có linh hồn mới có khả
năng chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình. Sống kiếp lữ hành trên trần gian,
mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những tư tưởng, lời nói và hành vi của
mình, và Chúa sẽ xét xử họ trong hai cuộc xét xử: phán xét riêng khi họ lìa đời
và phán xét chung vào ngày tận thế. Có một vị vua muốn được sống khôn ngoan
trong địa vị mình, đến gặp một vị ẩn sĩ để xin một lời khuyên. Vị ẩn sĩ bảo
vua: mỗi buổi sáng thức dậy, vua hãy lặp lại với chính mình ‘tôi phải chịu
trách nhiệm trước mặt Chúa về những việc làm trong ngày hôm nay – có vậy vua
mới tránh được những cạm bẫy của một vị vua thường gặp’.
Thi sĩ Tagore đã có những vần thơ bất hủ
về sự hướng vọng của linh hồn về cõi thiên đàng:
Như
đàn hạc hoài hương
Bay
thẳng về tổ ấm
Nguyện
đời con phiêu diêu
Qua
vùng trời thăm thẳm
Lên
tận chốn thiên đường
(x. Gitanjali, 103)
Lạy Chúa,
Dẫu biết rằng chết là bước qua
ngưỡng cửa để vào cõi sống,
nhưng con vẫn sợ chết, vì e rằng
con sống chưa trong sạch và thanh cao như lòng Chúa muốn, và con sợ sự phán xét
công thẳng của Chúa.
Xin cho tình yêu mến và lòng tin
tưởng vào sự từ nhân của Chúa mạnh hơn sự sợ hãi, vì thực ra công phúc của con
đều bởi lòng nhân lành Chúa tặng ban.
Vì như đứa con nhỏ trong nhà luôn
được mẹ cha thương mến, dành mọi tình cảm và hy sinh, để lại cho cả gia tài, dù
nó chẳng có công trạng gì …
Thật hạnh phúc khi nghe Lời Chúa
nói:
“Dù cha mẹ có bỏ con đi nữa thì
hãy còn Thiên Chúa đón nhận con” (Tv 27,10).
Các ngươi tuy là ác mà còn biết
lấy của lành cho con cái mình, huống hồ là Cha các ngươi trên trời (Lc 11,13).
Đừng sợ, hỡi đoàn chiên bé nhỏ,
Cha trên trời sẽ khứng ban nước trời cho các con (Lc 12,32).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét