Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

ĐẤNG CỨU THẾ TRÁ HÌNH.





            Câu chuyện cổ tích ngày xưa cách đây 2000 năm, ngày nay vẫn xảy ra giống như thế: Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể và đang ở giữa chúng ta!(Ga 1,14).

            Sự thật trên đã được Thánh Gioan Tông Đồ xác minh một cách rõ ràng. Thánh Tông đồ còn nói rõ về Ngôi Lời: “Từ nguyên thủy đã có Ngôi Lời, Ngôi lời là Thiên Chúa. Người đã đến nhà của mình mà các gia nhân không đón nhận, còn những ai tiếp nhận thì Người ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa” (Ga 1,1-12).

Và chính Thánh Gioan Baotixita, vị tiền hô của Chúa Cứu Thế đã nói một cách ý nhị: “Ở giữa các ông có một Đấng mà các ông không biết”. Quả đúng như thế, vì lúc ấy Chúa Giêsu đã lớn khôn và đang trải qua thời kỳ ẩn dật tại làng quê Nagiaret… và có lẽ không mấy ai nhận ra con người thật của Ngài.

Thực tế đó vẫn còn đeo đuổi Chúa Giêsu trong suốt đời rao giảng, mãi cho đến giây phút bị treo trên cây thập giá: Hỡi Giêsu, ông là ai? Ông có phải là Đấng Kitô không để chúng tôi tin? Chúa Giêsu đã từng nói với thiếu phụ Samaria: “Nếu chị biết hồng ân của Thiên Chúa và Người đang nói với chị là ai, thì chắc chắn chị sẽ xin tôi nước uống”. Và Chúa Giêsu  than khóc thành Giêrusalem: “Đã bao lần ta muốn tụ họp ngươi như gà mẹ ấp ủ con dưới cánh, ước gì ngươi nhận biết giờ Thiên Chúa đến viếng thăm ngươi”.

Đấng Cứu Thế vẫn luôn hiện diện trên quả địa cầu nầy, vẫn đồng hành với từng người trong ta, vẫn đến với ta và thánh hóa ta bằng những biến cố cuộc đời, có điều là ta có nhận ra những cử chỉ âu yếm của Ngài, có nhận diện được khuôn mặt và hồng ân của Ngài hay không?

Trong tác phẩm The Prayer Of The Frog của tác giả Anthony De Mello có thuật lại một câu chuyên thật cảm động: Một ngày nọ Đức viện phụ của một tu viện Tây Phương tìm đến vị minh sư trên dãy Hy Mã lạp Sơn để hỏi xem tại sao tu viện của mình ngày xưa rất nhiều người đến tu trì, nguyện đường vang lên tiếng cầu kinh, nhưng ngày nay chỉ còn lại một nhóm người thi hành phận sự với con tim trĩu nặng. Phải chăng vì tội lỗi nào đó của chúng tôi mà chúng tôi phải rơi vào tình trạng nầy?

            Minh sư trả lời: “Đúng thế, đó là tội vô minh: Một trong các ngươi là Đấng Cứu Thế trá hình mà các ngươi không biết”.

Đức viện phụ xuống núi để trở về nhà, vừa nghiền ngẫm với ý nghĩ: Đấng Cứu Thế - vâng chính Đấng Cứu Thế - đã trở lại trần gian và đang sống ngay trong tu viện. Làm sao mà ngài viện phụ không thể nhận ra Ngài? Và ai có thể là Ngài đây? Thầy nhà bếp ư? Thầy lo việc bàn thờ ư? Thầy thủ quỹ ư? Thầy lo việc nhà tập ư? Không, không phải thầy đó: thầy có quá nhiều tính xấu, tiếc thay! Nhưng mà vị minh sư nói là Đấng Cứu Thế đã trá hình. Biết đâu những tính xấu đó là một trong những trá hình của Ngài? Đức viện phụ thuật lại câu chuyện bí mật trên cho các anh em trong dòng. Mọi người nhìn nhau một cách bán tín bán nghi: Đấng Cứu Thế là ai đây? Phải chăng là thầy này, hay là thầy kia? Mỗi người trong họ nhìn nhau với con mắt thiện cảm và đối xử tốt với nhau với ý nghĩ: biết đâu đây chính là Đấng Cứu Thế đang trá hình. Kết quả là bầu khí trong tu viện đã bừng lên niềm vui, chẳng bao lâu hàng hàng lớp lớp người dự tu đã xin nhập dòng – và rồi nguyện đường lại bắt đầu vang vọng tiếng cầu kinh thánh thiện và sự vui mừng của các tu sĩ chiếu tỏa Đức Mến.

Chuyện cổ tích ngày xưa mà Thánh Gioan Tông Đồ và Gioan Tẩy Giả mách bảo, chuyện cổ tích của Đức viện phụ nọ cũng vẫn là chuyện đang xảy ra bây giờ, ở trên thế giới nầy và chung quanh môi trường ta đang sống:
NGÔI LỜI ĐÃ LÀM NGƯỜI, ĐANG Ở GIỮA CHÚNG TA
Ở GIỮA CÁC ÔNG CÓ MỘT ĐẤNG MÀ CÁC ÔNG KHÔNG BIẾT
NẾU CON BIẾT HỒNG ÂN CỦA THIÊN CHÚA LUÔN TRÀN TRỀ BÀN TAY CON
ĐỪNG VÔ MINH NỮA.
Hãy bước đi trong ánh sáng thì ánh sáng sẽ rọi sáng đường đời ta.

Hãy bước đi trong sự thật thì sự thật sẽ giải thoát ta.

Hãy bước đi trong hòa bình thì qua Chúa Kitô, ta sẽ được hưởng sự bình an vượt quá mọi hiểu biết”




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét