Vàng thường được chọn làm vật bảo
chứng cho một nền kinh tế. Người ta phải đổ biết bao xương máu để tìm đào vàng
từ trong lòng đất, họ đúc nó lại thành từng khối và cất dấu nó xuống lòng đất
lại - trong những căn hầm được canh giữ cẩn thận… đúng là cái vòng luẩn quẩn:
họ tích trữ những vật quý mà không hề được đem ra sử dụng trong đời mình. Người
ta ước tính có đến hàng triệu cây vàng được cất trong lòng đất ở Anh, Mỹ, Thụy
Sỹ…
Người phú hộ trong Tin Mừng làm
giàu một cách lương thiện từ hoa màu ruộng đất của mình, ông ta được xếp vào
loại ngu dại chỉ vì tầm nhìn cuộc sống chỉ dừng lại ở lãnh vực vật chất: tích
trữ và vui chơi hưởng thụ - mà không biết đến sự hiện diện và can thiệp của
Thiên Chúa trên cuộc đời mình.
Có những người cũng thật là khờ
dại khi nghĩ rằng giữ đạo chỉ cần đến nhà thờ mỗi tuần một lần là đủ - mà không
biết rằng cần phải đi lễ hằng ngày để nghe giảng và lãnh nhận Mình Máu Chúa
hằng ngày, như một nhu cầu thiết yếu cho mầm cây được xanh tươi. Thật là ngu
dại khi một linh mục hay giáo dân không biết đặt Chúa làm chủ cuộc đời mình và
là gia nghiệp đời mình.
Chiếc nhẫn cưới là bằng chứng
tình yêu và lòng trung thành của 2 người thành hôn trao cho nhau, nhưng thật ra
chính lòng tốt và tử tế mới là bảo chứng thật của tình yêu bền vững. Thật là
ngu dại khi người ta kết hôn vì lợi lộc vật chất, tiền tài danh vọng, sắc đẹp,
môn đăng hộ đối của gia đình, trình độ…
mà không biết rằng chính tình yêu mới là bảo chứng cho một cuộc tình bền vững.
Ẫn tín bí tích rửa tội là bảo
chứng cho một người trở thành con cái Thiên Chúa, tuy vậy cũng thật là ngu dại
khi nghĩ rằng họ không cần phải nỗ lực trở thành một tạo vật mới – trở nên đồng
hình đồng dạng với Đức Kitô, phải biết nghe và tuân giữ Lời Thiên Chúa.
Cha mẹ nào cũng mong muốn con
mình được to cao - khỏe mạnh – đỗ đạt – hạnh phúc – ngoan hiền…nhưng một nền
giáo dục Kitô giáo phải có một bảo chứng: niềm tin vào Thiên Chúa. Phải lo bày
vẽ và truyền lại những kinh nghiệm sống đạo cho con cái nữa, để chúng vừa thành
công – vừa thành nhân. Một chiếc thuyền to lớn cũng được một bánh lái tí tẹo
dẫn đi đúng đường, con cái chúng ta có thể không mấy thành công về tiền tài
danh vọng, nhưng nếu có niềm tin vào Chúa – vào chính mình và vào cuộc đời… thì
đã có một bảo chứng cho một cuộc đời hạnh phúc: sống để làm vinh danh Chúa và
cứu rỗi các linh hồn
Sống ở đời, ai ai cũng lo ‘cất’
một ít vốn và tiền để trang trải những nhu cầu thiết yếu cho bản thân mình và
người thân: đó là một tính toán hợp lý, nhưng điều cần thiết là đừng gạt Thiên
Chúa ra khỏi những ‘dự định’ về cuộc đời – nếu không muốn bị Chúa chê cười là
‘đồ ngốc’.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét