Có một điều rất dễ nhận thấy là
sự dối trá đang lan tràn trong xã hội ta đang sống. Đó có thể coi là dấu hiệu
của một nền đạo đức suy đồi. Ngay từ học đường và ngay trong đời thường, trẻ em
nghiệm ra rằng: dối trá là con đường tắt
để đạt được một mục đích nào đó, vừa hiệu quả mà lại khỏe re.
Ngày xưa, khi ai ai cũng chăm chỉ
làm việc, nhà cửa nhà nào cũng không cần phải đóng cửa cài then – nhất là những
người dân tộc thiểu số thì lại càng ‘thật’ như đinh đóng cột, nhưng ngày nay
mọi sự đã đổi khác! Một đứa trẻ lớp 4, nằm trong đội tuyển của trường đi thi
học sinh giỏi, được cô giáo vẽ đường: khi đi thi phải mang điện thoại, nhớ tắt
chuông và cứ nhắn tin cho cô. Đối với một đứa trẻ tâm hồn đang trong trắng rất
dễ bị sốc khi lần đầu nghe biết chuyện nầy và cả những chuyện thiên vị của thầy
cô… Ngày xưa, Chúa Giêsu đã dạy: “Có thì nói có, không thì nói không, thêm thắt
dối trá là con đẻ của ma quỷ”. Và Chúa cũng từng nói: “Từ khởi đầu, Thiên Chúa
đã tạo dựng một người nam và một người nữ; điều gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài
người không được phân ly”. Thế nhưng, cuộc sống ngày hôm nay đã đổi khác rất
nhiều: sự dối trá dường như đang thắng thế, vợ chồng thường có những bí mật
không muốn người kia biết.
Đành rằng người khôn ngoan phải
biết nói điều nên nói, nhưng luật luân lý của Giáo hội không cho phép ta nói
dối, vì đó là con đẻ của ma quỷ. Bởi đó,
ta chỉ được phép nói tránh mà không được nói dối. Tôi đang ngồi nói chuyện
với một người bạn, anh ta có một cuộc gọi điện thoại… và anh ta trả lời tỉnh
bơ: “bây giờ mình đang đi Bmt, lúc nào đó sẽ gọi lại”. Tại sao anh ta không
thật thà hơn trong lời nói, thiếu gì cách để hoãn lại cuộc điện thoại đó – mà
không phải nói sai sự thật!. Và nếu người cha ấy chỉ nói một lần ‘tréo cẳng
ngỗng’ như vậy trước mặt đứa con nít, thì nó sẽ thấy ngay đây là một tuyệt
chiêu mà nó phải nhanh chóng thu nạp để tồn tại trên đời, nó sẽ dùng ngay chiêu
nầy để đối phó với chính cha nó và nó sẽ rất khoái trá - tự hào rằng mình rất
thông minh, lanh lợi! Người bạn ấy đã tự hạ giá mình khi dối trá trong lời nói,
đã đánh mất sự kính trọng và tin tưởng của người nghe.
Trong gia đình tôi vẫn thường xảy
ra những chuyện dối trá. Khi có vật gì đó bị bể, mặc dầu vợ chồng tôi thường
không đánh đập hoặc nặng lời với con cái khi chúng lỡ tay, vậy mà chẳng có đứa
nào nhận lỗi về mình cả, tôi thường cười bảo: “Muốn tìm ra sự thật, phải nhờ đến
‘bộ nội vụ’ để điều tra”. Có lẽ con cái tôi đã học được và đã thấm nhuần sự dối
trá như quy luật tất yếu để tồn tại, mặc dầu gia đình vẫn dạy chúng: “Dối trá
là hèn nhát, con cái Chúa phải sống cho thật thà”.
Lời Chúa đáng cho ta nghiền ngẫm:
“Khốn cho kẻ làm cớ vấp phạm cho một trẻ nhỏ, thà cột cối đá vào cổ nó mà quăng
xuống biển còn hơn”. Đừng bao giờ nói sai sự thật bạn nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét