Đã nhiều lần Chúa Giêsu đã nói
đến một sứ điệp lớn của Kitô giáo: “Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, sẽ
bị giết và sẽ sống lại. Ai muốn đi theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập
giá mình mà theo”. Lần đầu tiên nghe sứ điệp nầy, các môn đệ và đặc biệt là ông
Phêrô đã bị sốc: “Xin Chúa thương đừng để Thầy phải chịu chuyện ấy”. Những lần
về sau, các ông dường như không muốn hiểu Thầy mình đang nói về chuyện gì đó
khó hiểu và xa rời thực tế.
Quả thực, trong 3 năm giảng đạo,
có lúc Chúa cũng bị từ chối, nhưng hầu như ánh hào quang luôn bào trùm Chúa và
các môn đệ: đám đông từ khắp nơi tìm đến để nghe lời Chúa giảng, bao nhiêu phép
lạ cả thể đã xảy ra một cách nhãn tiền, đã có những âm mưu tôn Ngài lên làm
vua, và các ông mải dệt mộng đời mình cho một tương lai sáng lạng… Đúng là họ
gặp may khi đi theo Thầy Giêsu. Vào thời ấy, thập giá là một nỗi ô nhục đối với
người Do Thái. Hãy thử nghĩ mà xem: nếu chết bệnh hay tai nạn còn đỡ đau thương
và nhục nhã hơn là chịu đau khổ và hành hạ, bị bêu nhục, bị phơi thây trần trụi
như Thầy đã tiên báo. Thánh Phaolô đã diễn tả: “Đức Kitô, tuy là phận Thiên
Chúa, đã mặc lốt phàm nhân, còn hạ mình hơn nữa mà vâng phục đến chết, và là cái
chết của thập giá” (Philip 2,8).
Thập giá đời ta là kiếp nhân sinh
mà ta đang trải qua với sinh, lão, bệnh, tử và cũng là những thứ Chúa gửi đến
cho ta: những hiểu lầm đố kỵ do người khác gây ra và những thử thách ta gặp
trên đời. Có một thực tế là đôi khi ta không muốn vác thập giá của chính mình
và đổ cho người khác vác! Đó là khi ta cứ chọn việc nhẹ nhàng cho mình, muốn giành
phần thắng trong cuộc đôi co với người hàng xóm, vứt xác súc vật sang thổ cư
người khác hoặc đạp những bao rác nhà mình xuống bên vệ đường, vợ chồng đùn đẩy
việc nặng nhọc cho nhau. Nhiều khi chúng ta gắng sức vác thập giá mình hằng
ngày mà không không đặt tình yêu vào trong đó. Hãy biết rằng không phải những
khổ nhục Chúa Giêsu trải qua làm nên giá trị cứu chuộc mà chính là nhờ tình yêu
Chúa đặt trong đó. Sách tu đức dạy rằng: bạn đừng xét xem Chúa làm gì để yêu ta
nhưng hãy nghĩ tới việc Chúa yêu ta biết bao khi trải qua những cực hình thập
giá.
Như Môisen đã treo con rắn đồng
nơi hoang địa để chữa lành những ai nhìn lên nó, Con Người sẽ bị treo lên như
vậy,đó dường như là một sự thật tất yếu của kế hoạch cứu độ: THẬP GIÁ LÀ QUYỀN
NĂNG CỨU ĐỘ CỦA THIÊN CHÚA. Điều nầy được chính lịch sử chứng minh: những lúc
Giáo hội trải qua những bắt bớ và khổ nạn chính là những lúc Giáo hội trở nên
vững mạnh trong Đức tin và có đông người gia nhập đạo; những nơi và những lúc
được hưởng sự dễ dãi thì dường như Giáo hội có nguy cơ tàn lụi hơn bao giờ hết.
Đúng là sử gia Tertulianô nói một câu bất hủ: “Máu của các vị tử đạo là hạt
giống nảy sinh người Kitô hữu”. Sứ điệp Kitô giáo còn được chứng minh qua cuộc
sống của mỗi người: chính lúc biết chấp nhận chết đi cho những đam mê trần tục
thì linh hồn ta mới được siêu thoát; còn ngược lại nếu ta vùi đắm đời mình
trong lạc thú và lạm dụng tự do quá trớn thì tâm hồn ta trở nên nặng nề - xa
cách Chúa ngàn trùng, và như Lời Chúa nói: “Ai mất mạng sống mình vì Thầy ở đời
nầy thì sẽ tìm được mạng sống ấy cho cuộc sống vĩnh cửu”.
Lạy Chúa, ngày xưa cũng như hôm
nay, không ai muốn chọn cho mình một thập giá nặng cả; vì dầu sao một cuộc đời
được danh giá, thành đạt, bình an và khỏe mạnh… vẫn là dấu hiệu được Chúa
thương. Thế nhưng, Con Một Chúa đã trải qua thập giá và đã trở nên căn nguyên
ơn cứu rỗi cho muôn người. Và thập giá không miễn trừ cho một ai, nếu muốn làm
môn đệ Chúa. Xin cho chúng con vui lòng vác thập giá đời mình, vì như thế thì
thập giá sẽ nhẹ nhàng hơn là kéo lê và vì biết rằng Chúa cùng vác với con, nên
con không xiêu té và vấp ngã.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét