Tin mừng Thánh Gioan 21,15-17 kể lại cuộc gặp gỡ giữa Chúa
Giêsu với riêng Thánh Phêrô sau khi Chúa sống lại. Câu chuyện cảm động đến rơi
lệ và nó chạm vào nỗi đau của Thánh Phêrô. Chúa Giêsu hỏi đến 3 lần “Con có yêu
mến Thầy không?” . Nhiều người cho rằng Chúa muốn bắt ông Phêrô chuộc lại lỗi ‘đã
chối Chúa đến 3 lần’. Nhưng đúng hơn, có lẽ Chúa muốn nhấn mạnh đến tình
mến là điều cốt yếu Chúa đòi hỏi nơi người lãnh đạo trong Giáo hội, vì
sau khi hỏi lần thứ 3 và Thánh Phêrô đã trả lời rất xác tín- rất khiêm tốn:
“Lạy thầy, Thầy biết mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy” thì Chúa đã phán: “hãy
chăn dắt đàn cừu của Ta”. Tình yêu mến phải là sợi chỉ đỏ xuyên suốt mọi hành
vi trong từng ngày sống của ta, để làm cho nó có một giá trị vĩnh cửu.
Chính Thánh Phaolô sau này cũng đã thốt lên: “Tình mến Đức
Kitô thúc bách tôi”. Tình mến đã làm cho Thánh Phaolô như điên như dại vì Đức
Kitô, Ngài coi mọi sự ở đời là phân bón trước cái lợi tuyệt vời là được biết
Chúa, tình mến đã thúc bách Ngài rao giảng Tin Mừng trong mọi hoàn cảnh – dù
thuận lợi hay bất lợi: “Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng Phúc Âm”, tình mến
đã thúc bách Thánh nhân trở nên giống hệt Đức Kitô từ trong lối sống và cả
trong gian lao – tù ngục – đòn vọt – hiến mạng sống mình: “Anh em hãy bắt chước
tôi như tôi đã bắt chước Đức Kitô”. Chính tình mến Chúa đã thúc đẩy một
Phanxicô Assisi trở nên nghèo hèn cùng cực – để được nên giống Thầy, một
Phanxicô Xaviê bỏ cuộc sống tiện nghi đầy đủ - lên đường đi sang châu Á truyền
giáo, đến cả trong giấc mơ vẫn còn xin chịu khổ hơn nữa: “Lạy Chúa, còn nữa …”,
và cũng chính tình mến đã làm cho một nữ tu dòng kín bình thường - chết rất trẻ
- trở thành một vị Thánh tiến sĩ của Giáo Hội, đó là Thánh Têrêxa Hài Đồng
Giêsu.
Nói đến tình mến, ta dễ liên tưởng đến một bếp than
hồng. Ánh lửa bập bùng trong đêm tối gợi lên một sự ấm áp của lửa hồng và sự
liên đới của tình người. Bếp lửa có thể tàn nếu không được chăm sóc
và nó sẽ tàn lụi - chì còn lại một lớp tro tàn khi mọi người đã đi ngủ. Cũng
thế, tình mến Chúa dù nồng nàn đến đâu, cũng không giữ mãi được một cường độ:
nó có thể suy yếu hay mãnh liệt dần lên theo ngày tháng dần trôi. Điều
nầy nhắc nhở ta: phải vun vén tình mến Chúa như là một điều then chốt của cuộc
đời. Bạn thử nghĩ coi, lúc ta lìa thế, ta bỏ lại tất cả: của cải, danh
vọng, những tác phẩm, thành đạt, người thân: : “Thân trần truồng, tôi sinh ra
từ lòng mẹ. Tôi sẽ trở về đó, cũng trần truồng. Chúa đã ban cho, Người lại lấy
đi. Xin chúc tụng danh Chúa”. Lúc đó, chỉ còn lại tình mến thôi, vì chính lúc
ấy chúng ta sẽ bị xét xử về tình mến. Trong Mt 25,31: vì xưa ta đói, các ngươi đã
cho ăn…
Khi đôi bạn trẻ yêu nhau, họ tìm mọi cách để thể hiện tình yêu của mình, vậy
tại sao ta không lo lắng tìm cách thể hiện tình cảm mình dành cho Chúa bằng
những lời tâm sự ngắn trong ngày, bằng những bài thánh ca có lời súc tích, bằng
thu xếp thời giờ để tham dự phụng vụ - cơ hội để thăm viếng Chúa Giêsu Thánh
Thể, bằng việc đọc và suy niệm phụng vụ Lời Chúa hằng ngày. Tình mến ta dành
cho Chúa sẽ lớn lên nếu được nuôi dưỡng bằng những hy sinh nho nhỏ: chấp nhận
thái độ sống của tha nhân quanh ta, khí trời mưa nắng như Chúa cho xảy ra, hoàn
cảnh sống không được như ý…Tình mến đó chỉ tồn tại được khi ta biết sống
phục vụ, biết nghĩ tới điều tốt cho người khác.
Lạy Chúa, Chúa biết mọi sự, Chúa biết tỏ lòng con:
con còn yêu Chúa ít lắm, còn lo vun vén cho mình những giá trị chóng qua đời
này. Mỗi ngày con dành cho Chúa được mấy thời gian và mấy tình cảm đâu? Xin
Chúa giúp con luôn biết định hướng cuộc sống lại: biết ưu tiên trau dồi tình
mến Chúa và yêu người, có vậy con mới không bị Chúa kết án là ‘lệch pha’(hors
de jeu).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét