Chúa Giêsu biết đã đến giờ phải từ bỏ thế gian,
Người vẫn yêu những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian, và Người yêu thương họ cho
đến cùng (Ga 13,1). Đây là phần mở đầu cho một câu chuyện, nó làm ta liên tưởng
đến ‘bí kíp tông truyền’ mà nhân vật Hoắc Nguyên Giáp đã học được khi trở thành
thành viên của môn phái Hoắc Gia Quyền, chiêu thức nầy được vẽ ở những trang
cuối cùng – chỉ truyền lại cho người kế nghiệp - đọc xong phải quên và luyện
trong phòng tối – chỉ dùng khi cần kíp… (Phim được VTV3 trình chiếu năm 2012).
Bối cảnh lịch sử Trung Quốc thời ấy rất nhiễu
nhương: không có sự thống nhất giữa các môn phái võ thuật nên bị sự quấy nhiễu
của những thế lực nước ngoài như Nhật Bản và Liên Xô. Võ thuật Trung Quốc không
mạnh lên được vì không ai phục quyền ai, hằng năm vẫn có những cuộc tỷ thí võ
thuật để dành cho được danh hiệu chính tông, và liên miên những cuộc trả thù,
ai cũng dấu biệt những bửu bối của môn võ mình để thủ thân, nhiều cao thủ đã
mai danh ẩn tích vì không muốn chứng kiến những cảnh tương tàn. Hoắc Nguyên
Giáp (nhân vật chính và cũng là tên bộ phim) đã học được một số bí kíp với một
sư phụ bí ẩn nào đó và càng xuất chúng hơn khi tiếp thu thêm 3 độc chiêu của
Hoắc Gia Quyền. Mộng ước cuộc đời của Giáp là làm vẻ vang đất nước bằng phát
triển võ thuật, khuyến khích các môn phái truyền bá tinh túy của mình càng
nhiều càng tốt, đừng giết hại đồng bào mình – tốt hơn là nên chứng tỏ sức mạnh
của đất nước mình khiến ngoại xâm phải nể phục.
Ngày thứ năm Tuần Thánh xảy ra nhiều sự kiện ‘mầu
nhiệm’ mà trí óc con người phải nghiền ngẫm suy tôn và Thánh linh không ngừng
soi sáng để mãi mãi con người phải cảm mến: Chúa lập bí tích Thánh Thể, Chúa
thiết lập chức linh mục, Chúa rửa chân cho các môn đệ, những câu chuyện trăn trối
khi dùng tiệc, Chúa cầu nguyện và bị bắt trong vườn tiệc ly, các môn đệ bỏ
trốn… Đúng là quá nhiều đề tài để ta suy gẫm trong giờ canh thức. Nhưng đọc kỹ
lại Tin Mừng Thánh Gioan 13,1-15 ta nhận ra ‘việc Chúa rửa chân cho các môn đệ
với lời căn dặn anh em cũng hãy rửa chân cho nhau’ mới là món bửu bối vậy.
Hành động quỳ xuống rửa chân cho từng người môn đệ
đã làm cho các ông bối rối vì nó vượt quá sự tưởng tượng của con người. Bàn
chân là chỗ thấp nhất của cơ thể và là chỗ dễ bẩn nhất, việc rửa chân cho khách
là một hành động tôn kính và chỉ dành cho người giúp việc trong nhà, muốn rửa
chân cho ai thì phải quỳ xuống mới rửa được… Ấy vậy mà Chúa Giêsu đã đổ nước
vào thau, rửa chân trước hết cho ông Phêrô và các môn đệ khác, lấy thắt lưng mà
lau: Chúa làm rất cẩn thật và thật tình chứ không phải chiếu lệ, tượng trưng.
“Các con cũng hãy rửa chân cho nhau. Các con hãy yêu
thương nhau như Thầy đã yêu thương các con” muôn đời phải là bửu bối cho Giáo
hội. Những lúc nhân loại càng chạy theo đàng tội, đời sống luân lý bị tụt dốc,
đạo Chúa bị tẩy chay tại nhiều nơi trên thế giới, việc truyền giáo đình trệ,
giá trị gia đình bị lung lay, ơn gọi tu trì sút giảm… hãy đem bửu bối Chúa để
lại hôm nao ra mà dùng thì chắc chắn linh nghiệm không ngờ! Nếu trong cuộc
sống, mỗi người biết hạ mình xuống và biết nhìn thấy Chúa Giêsu trá hình trong
anh em, thì chắc chắn ‘hữu xạ tự nhiên hương’: khuôn mặt vui tươi thánh thiện
của Giáo hội sẽ cuốn hút muôn vàn ong và bướm đến với mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét