Cứ mỗi lần chuẩn bị nhân sự cho
nhiệm kỳ mới của các đoàn thể trong đạo là mỗi lần ta có dịp nghiền ngẫm kỹ hơn
hai chữ phục vụ.
Đức cha Phaolô Nguyễn Văn Hòa có
kể lại: Có một lần gặp gỡ cán bộ Nhà Nước, họ lấy làm lạ là các giáo xứ đều có
các ca đoàn phục vụ, một số xứ còn có cả đội kèn nữa. Nếu bên Nhà Nước, muốn
duy trì một đội kèn thì rất tốn kém, vì hằng tháng phải trả lương tương xứng…
Còn bên đạo mọi sự đều là phục vụ! Mỗi dịp xuân về, huyện nhà thường tổ chức
một đêm văn nghệ, và họ trả tiền cho mỗi tiết mục ngay sau khi biểu diễn xong,
rất sòng phẳng.Tâm thức vụ lợi đã ăn rễ sâu vào trong tâm khảm từng người, nên
khi nói đến việc bầu chọn người phục vụ tập thể, người ta thường muốn nghỉ khi
đã hết một vài nhiệm kỳ, với những lý do: đã hết sáng kiến, vì sức khỏe, vì
kinh tế, vì không có bằng cấp… nên bầu những nhân sự mới, trẻ, có kiến thức.
Thoạt nghe thì có lý, nhưng nhìn kỹ vào lòng mình, ta sẽ nhận ra một sự thật là
lòng ta đã chùng xuống trên con đường phục vụ, vì ngại mất giờ - mất tự do.
Thật mất tinh thần khi chứng kiến cuộc vận động ngược ‘đừng bầu cho tôi’ và
những lời thoái thác. Ngày xưa, khi Chúa gọi ông Moisen, ông Giona, ông
Giêrêmia thì các vị đều nêu lên nhiều lý do để từ chối, nhưng rồi Chúa đã hành
động qua họ và họ trở nên một dụng cụ hữu dụng để lãnh đạo dân Chúa. Hãy học
nơi Chúa Giêsu để thưa tiếng ‘có’ với kế hoạch của Thiên Chúa, tạo lập một sự
hài hòa giữa tự do con người với ý muốn của Chúa.
Ai đó đã nói: “Sự cho đi tiền bạc
chưa là gì so với cho đi thời giờ và sực lực, vì tiền bạc không phải là chính ta;
niềm tin được thể hiện qua sự quảng đại phục vụ cộng đoàn”. Đức Thánh Cha
Benêdictô 16 ca tụng những người thiện nguyện trong chuyến viếng thăm Phi châu,
vì họ phục vụ không vì tiền bạc, không vì để được phần thưởng nước trời mà là
vì tình yêu Chúa thúc đẩy. Trong đạo Kitô có những từ rất căn bản, chỉ có thể
hiểu được qua những cảm nghiệm riêng từ cuộc sống: Thập giá, Thánh Thể, Phục
vụ; và có thể nói: ai cảm nghiệm được những thực tại trên thì đã có một bước
tiến đáng kể trong đường tu đức. Đạo Kitô là đạo của tình yêu, con đường tu đức
của đạo là phụng sự Chúa và phục vụ tha nhân theo gương Đức Kitô. Khi phục vụ
tha nhân, ta lại gặp gỡ chính Chúa trong họ: chính khi hiến thân là khi được
nhận lãnh.
Đành rằng ai cũng hiểu cần phải
chọn những người trẻ và có trình độ thì tập thể và giáo xứ mới tiến xa được, nhưng tôi
thiển nghĩ trong đạo Kitô ‘đức’ quan trọng hơn ‘tài’. Vì người lãnh đạo cộng
đoàn (người giáo lý viên) phải phản chiếu những nhân đức để người khác noi
theo, phải có niềm tin và nhiệt tình. Mỗi người là dụng cụ Chúa dùng, đừng chờ
có đủ điều kiện như kinh tế, sức khỏe, trình độ... mới phục vụ, vì có nhiều
người mãi chờ cơ hội nên chẳng bao giờ đóng góp sức mình cho cộng đoàn. Ngày
xưa Chúa chọn 12 tông đồ, Chúa cũng không coi trọng tài năng cho bằng sự nhiệt
tình. Đức Cha Vinh Sơn Nguyễn Văn Bản đã nói: “Quả thật, được người khác tín
nhiệm không dễ đâu, nên khi được bầu chọn thì anh em hãy vui mừng vì được phục
vụ, còn mọi sự khác cứ để Chúa lo”.
Đàn chim di trú luôn bay theo đội
hình chữ V ngược, với đội hình nầy con đầu đàn rất mệt vì phải tự mình đập cánh
để bay, còn các con khác tận dụng được áp suất không khí đẩy từ dưới lên nhờ sự
đập của con đầu đàn và chúng kêu lên những tiếng kêu quang quác để cổ vũ cho
con đầu đàn được mạnh sức. Khi con đầu đàn khá mệt, nó lùi lại phía sau và ngay
lập tức một con khác liền thế vào vị trí đó, không phải bàn cãi và không bao giờ
thiếu con chim tình nguyện. Thế đó, nhạc sĩ Trần Long Ẩn đã có một câu hát rất
chí lý: “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?”. Hãy biết
rằng chỉ khi phục vụ, con người mới có niềm vui thực sự và “hãy biết chọn Chúa
chứ không phải công việc của Chúa” (ĐHY Fx. Nguyễn Văn Thuận).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét