Chỉ là những chuyện rất thường,
nhưng chúng đã thực sự đã và đang xảy ra quanh ta. Xin ghi lại vài câu chuyện
đơn giản, với hy vọng gợi lên một vài suy tư nào đó để giúp cho cuộc đời này
tốt đẹp hơn.
Những giọt nước mắt tuôn rơi.
Buổi sáng hôm ấy, Nhật, một người
phụ nữ thân quen với gia đình kể lại câu chuyện đau lòng đã xảy đến trong gia
đình vào tối hôm trước: Lữ, một khách hàng đã gọi điện thoại trách móc vì đã
không giao hàng đúng hẹn. Chuyện cũng thường thôi và cũng có lý do khách quan
đưa đến việc chậm trể này. Qua câu chuyện trong điện thoại, đôi bên đã nói cho
nhau những lời đủ để thông cảm và thực ra việc chậm trễ cũng không làm thiệt
hại gì về kinh tế. Vậy mà chỉ một lát sau, Lữ đã đến nhà Nhật để rủa xả những
lời không đứng đắn và nhất là còn đụng đến nỗi đau tâm linh của gia đình: con
hư tại mẹ. Tôi tự hỏi: tại sao lại đụng đến nỗi đau của người khác như vậy, với
một câu nói ‘không nên nói’ được lặp lại đến 3 lần; Lữ là một cô gái trẻ chưa
sinh con, liệu con cái cô ta có trót lọt ngon lành không - hay có khi lại nhận
lấy quả báo? Một con người tử tế phải biết tránh đụng chạm đến những nỗi đau
thể lý (đui, què, mẻ, sứt) đã đành, sao lại nhẫn tâm hành hạ người khác bằng
cách châm vào vết thương lòng của họ, khiến những giọt nước mắt tuôn rơi cả đêm
trường và vẫn lã chã rơi khi nói chuyện với tôi. Tôi tự hỏi: người kia có ‘bình
thường’ hay là ‘chạm mạch’ nhỉ? Vì có lý trí, sự nhẫn tâm đã khiến lòng độc ác
của con người vượt xa con thú. Muốn được hưởng ân lộc của Chúa và để thành công
trên đời, cần lắm một tấm lòng nhân hậu và biết chạnh lòng thương tha nhân.
(Ghi chú: tên trong câu chuyện đã được thay đổi).
Những câu chào hỏi.
Tôi quen một gia đình, mỗi lần
đến nhà anh ấy, vẫn thường thấy có hai đứa trẻ gái chơi với nhau. Khi tôi đến
và khi tôi ra về, hai đứa trẻ đều chào hỏi rất lễ phép: “Cháu chào chú’ và đứa
kia chào: “Con chào ông”(một đứa là con và một đứa là cháu ngoại của anh ấy).
Chúng chào rất bình thường và chẳng có sự thúc giục của ai cả, như đã được lập
trình sẵn từ trong lòng mẹ vậy. Chuyện chẳng là gì và chẳng đáng gì, nhưng hãy
nghĩ xem tập cho trẻ một phản xạ tự nhiên như vậy không phải là chuyện dễ.
Những người lớn trong gia đình phải có thói quen lịch sự một cách chân thành
với mọi người thì mới nói được trẻ. Sự lễ phép của trẻ thật trong sáng khi so
với óc tính toán vụ lợi của người lớn và đó là cơ sở để ta giáo dục sự tôn
trọng nhân vị của người khác. Gia đình là nơi thích hợp để giáo dục đức tin cho
trẻ và cũng là nơi đào luyện những nhân đức Kitô giáo. Cha mẹ là những nhà giáo
dục đầu tiên cho trẻ và không ai có thể thay thế được. Đức Bênêdictô XVI vẫn
lưu giữ mãi những kỷ niệm thời thơ ấu, nhất là những buổi tìm hiểu Lời Chúa của
ngày Chúa nhật hằng tuần, xảy ra vào chiều thứ bảy và cả nhà cùng hân hoan sống
tâm tình mà Lời Chúa mang lại.
Mẹ già như trái chín cây.
Một người mẹ tảo tần nuôi đàn con
khôn lớn. Chúng lập gia đình và đều ở riêng. Có những đứa khá giàu và cũng có
lắm đứa chỉ vừa đủ sống. Sau bao thăng trầm lịch sử của thời cuộc và của gia
đình, bà hầu như trắng tay và tuổi già ập đến với trọn niềm phó thác vào Chúa
quan phòng. Đây hầu như là hình ảnh rất quen thuộc và bình thường của những
người mẹ trên đất nước Việt Nam.
Chuyện vẫn thường xảy ra là con cái dễ quên rằng ‘có mẹ là một ân phúc’ của
người con, dù mẹ chẳng còn minh mẫn và không có nhiều của cải. Mỗi đứa con đều
có lý do để xa vắng, như một cách trừng phạt mẹ về một chuyện trái ý nào đó.
Nhưng hãy nhớ lời sách huấn ca 3,3-4: “Ai thờ cha thì
bù đắp lỗi lầm, ai kính mẹ thì tích trữ kho báu”… để biết dành thời giờ chuyện
trò và chăm sóc cha mẹ già yếu.
Sau
những thời gian mất tinh thần vì cơn bão thổi đến, con người phải bình tĩnh
lượng định tình hình để tìm cách sống còn. Đất nước Việt Nam đã trải qua những cơn lốc hưởng
thụ, cơn bão duy vật và những thử thách của toàn cầu hóa: nền tảng gia đình bị
thử thách, đạo đức con người xuống cấp, hôn nhân đổ vỡ, nạn phá thai và lối
sống buông thả của những người trẻ. Đã đến lúc từng gia đình và từng Kitô hữu
phải xác định lại niềm tin vào Đức Kitô và dấn bước theo Ngài trong đời sống
luân lý phù hợp với Tin Mừng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét