Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày…(Cát bụi của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn)
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày…(Cát bụi của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn)
Được sinh ra trên cõi đời, được
sống kiếp nhân sinh là một hồng ân ta phải cám ơn Chúa mỗi ngày, vì chẳng để con ‘không’ đời đời. Được sinh ra
lành lặn về tinh thần và thể lý, được hưởng những cái mình đang có cũng là một
hồng ân mỗi ngày ta phải cám ơn cuộc đời và cám ơn nhau. Và lớn lao nhất là ta
được làm Con Chúa và con Giáo hội.
Tôi là gì giữa cuộc đời nầy? Là hạt bụi được hóa thành người, xuất hiện
một thời gian trên cõi đời, vùng vẫy tay chân và miệng lưỡi…rong chơi trên cõi
đời trong chốc lát và trở về cùng cát bụi.
Thế nhưng thật là tuyệt vời khi
hạt bụi ‘thân tôi’ được Chúa đoái thương cho làm người, thì mọi sự đã đổi khác
- như lời TV: “Lạy Chúa, con người có là chi mà Chúa còn nhớ tới. Con người là
gì mà Chúa phải quan tâm. So với thần linh, Người không để thua là mấy, ban
vinh dự huy hoàng làm mũ triều thiên. Kiệt tác của Ngài, Ngài cho làm bá chủ”.
Các nhà khoa học đã không ngừng nghiên cứu các loài động vật trên quả địa cầu,
và cho đến giờ nầy, không có một loài nào ưu việt như con người: có trí não
phát triển để biết suy tư và sáng tạo, có giọng nói, có tình cảm phức tạp, có
tổ chức sinh hoạt cộng đồng và có đời sống tâm linh. Và lớn lao hơn hết, Thiên
Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban cho họ Con Một làm Đấng Cứu Chuộc.
Khát vọng tìm hiểu vũ trụ của con
người là không bao giờ cùng. Đã có lúc con người đã gửi những tín hiều vào
không gian – với hy vọng một ai đó sống ở một hành tinh khác, nhận được và trả
lời. Con người không ngừng đầu tư hàng tỷ đồng mỗi năm vào nghiên cứu không
gian để tìm xem có ai đó sống ở một hành tinh khác chăng? Nhưng cho đến giờ phút nầy, hằng năm con người
vẫn phát đi những tín hiệu làm quen mà chưa nhận được tín hiệu phản hồi. Và quà
tặng ‘Người Con Một’ vẫn là một hồng ân vĩ đại mà Thiên Chúa tặng ban cho vũ
trụ nầy cùng quả đất nầy!
“Hỡi người, hãy nhớ mình là bụi
tro và sẽ trở về tro bụi”. Thế nhưng, qua ân huệ của Chúa Phục sinh, hạt bụi đã
hóa thân con người đó đã mang lấy mầm sống bất diệt, sẽ được sống lại trường
sinh. Dù rằng thân xác đó không giống hệt như ta bây giờ, mà là một thân xác
sáng láng - không ăn uống và không mang những hỷ nộ ái ố. Hạt bụi đó sẽ sống và
chịu phán xét và chúng ta xác tín rằng: “Ai tin vào Ta sẽ không phải chết bao
giờ”.
Lạy Chúa,
tình yêu Ngài dành cho chúng con
thật là kỳ diệu và rất đỗi bình thường.
Chúa không ra tay trừng phạt khi
con người từ chối và chà đạp tình yêu ấy.
Chúng con muốn thấy tận mắt – sờ
tận tay tình yêu ấy, nhưng chẳng được.
Đã bao lần dân Do Thái đã thử
thách Chúa: Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì hãy xuống khỏi thập giá…
Ngày hôm nay, biết bao người đã
từng nguyện cầu: Lạy Chúa, nếu có Ngài thì xin tỏ ra một dấu…
Thế nhưng, dường như Chúa luôn
lặng im, vì Chúa không muốn áp đặt tự do của chúng con và Chúa còn phán: “Phúc
cho ai không thấy mà tin”. Vâng lạy Chúa, cùng với Thánh Phaolô, chúng con xác
tín rằng: “Tôi biết tôi đã tin vào ai, và tôi chắc rằng Ngài có đủ quyền năng
giữ gìn kho tàng của tôi mãi – tới ngày sau cùng”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét