Nhãn mác – mã vạch là những bắt
buộc trong sản xuất và tiêu thụ hàng hóa, để các nhà chức trách và người tiêu
dùng có thể phân biệt được hàng thật – hàng giả, hàng có chất lượng với hàng
kém phẩm…Vẫn có những lạm dụng nhằm đánh lừa khi gắn nhãn mác thật vào hàng giả
hoặc gắn nhãn giả vào hàng thật. Chuyện đó càng tinh vi hơn khi xảy ra trên
lãnh vực nhân văn – nhân phẩm: có những chuyện ‘chụp mũ’ có chủ ý làm biến dạng khuôn mặt một tập thể hay cá
nhân nào đó, thường là theo chiều hướng xấu; và cũng có những nhãn mác thật kêu
và thật đẹp dán vào những tập thể rất ‘tầm thường’ để đánh lừa người khác. Đó
là hai mặt của tính kiêu ngạo: bêu xấu người khác và tô vẽ mình tốt đẹp lên.
Chuyện cổ tích Việt Nam kể rằng:
Ngày xửa ngày xưa quạ và công là
2 loại rất xấu xí trong các loài chim. Quạ và công bàn với nhau rằng: - Xấu mà
làm ra đẹp, cũng được chớ gì! Bây giờ hai chúng ta thử tô điểm vẽ vời lẫn cho
nhau xem có đẹp hay không nhé?
Công bằng lòng.
Quạ bèn tô điểm, vẽ vời cho Công trước: cái đuôi Công
trở nên lóng lánh, có bao nhiêu màu sắc đẹp, đẹp hơn những giống chim khác rất
nhiều.
Đến lượt Công ngồi tô điểm, vẽ vời cho Quạ thì
chợt nghe tiếng ríu rít, biết bao nhiêu chim con ở phía đông bay lại. Quạ liền
hỏi:
- Các bạn đi đâu mà kéo đàn, kéo lũ như thế?
Đàn chim nói: - Chúng tôi nghe đồn ở dưới phương
nam có thật nhiều gạo, nhiều gà và rất nhiều đồ ăn ngon khác... Chúng tôi rủ
nhau đi kiếm ăn đây. Anh làm gì đấy... Hay ta cùng đi một thể?
Quạ nghe nói, trong lòng háo hức muốn đi theo đàn
chim kia ngay lập tức. Quạ mới nói với Công rằng:
- Bây giờ mà tôi ngồi đợi để cho anh tô điểm vẽ
vời, thì chưa biết đến bao giờ mới xong. Thôi, hay sẵn cả đĩa mực đây, anh cứ
cầm thế mà đổ lên mình tôi để tôi đi theo bọn kia, kẻo lỡ mất một dịp may kiếm
ăn tốt.
Công thấy Quạ bảo thế, chìều ý làm theo, cầm cả
đĩa mực dốc vào mình Quạ. Thành bao nhiêu lông cánh của Quạ toàn một màu đen
như mực.
Các Thánh Tử đạo khi chết thường
bị vu cáo cho những tội đồ ghê tởm để chẳng mấy người thương tiếc; hàng Giáo
phẩm thường bị gán cho những tội lỗi đức trong sạch và tham lam quá mức để
chẳng mấy người kính trọng; ngày nay đạo Chúa cũng đang bị những ý thức hệ,
những đảng phái chính trị, những kẻ có quyền lực, những tôn giáo quá khích và
cả những khối đông đảo lương dân chối từ - bách hại và bêu xấu. Người có đạo
thường bị chụp mũ bằng những tội được phóng đại rất nhiều lần rằng họ vi phạm pháp
luật, cũng ngừa thai và phá thai, cũng trộm cắp và gian dối… họ cũng chẳng tốt
hơn ai, thậm chí họ lại còn ‘đen’ hơn cả người ngoại. Thế gian dùng những nhãn
mác giả hiệu đó để nhốt ta vào rọ tự ti mặc cảm, để ta không thể phát huy nội
lực tâm linh, ta cũng bị chai lỳ trong tội và không dám ngẩng đầu lên để xưng
mình là người có đạo. Đây là một mưu đồ của Satan khi chúng dán một nhãn mác
‘đáng xấu hổ’ lên trán người có đạo, để họ bị chao đảo – rơi vào hố thất vọng
về tình trạng tội lỗi lan tràn, đến độ không dám hiên ngang sống niềm tin và mở
miệng nói về đạo cho người khác.
Khi người ta định dán cho ta một
nhãn mác ‘đen như quạ’ thì chúng ta phải tỉnh táo trả lời với người khủng bố
tinh thần ta rằng: “Đạo cũng có người” và cứ hiên ngang tuyên xưng Danh Chúa
trước mặt người đời. Đức Phật cũng dạy rằng: “Phá sản lớn nhất của đời người là
phiền não và tuyệt vọng – Đáng khâm phục nhất của đời người là ý chí vươn lên”
(trích 14 điều Phật dạy) Hãy coi chừng những con số thống kê và những ‘nhãn mác
kém phầm’ mà người ta tri hô lên với dụng ý đè bẹp ý chí vươn lên và nỗ lực
sống thánh của ta: việc tốt ta làm thì họ không thấy, mà hễ có một việc xấu dù
nhỏ thôi là người đời liền thổi phồng lên ngay. Hãy nhớ lại rằng: Mầu nhiệm của
Nước Trời luôn là mầu nhiệm của thiểu số (Thẩm phán 7,1-8), của kẻ hèn mọn, của
nhúm men trong bột và của hạt cải (Mc 4,20). Nước Trời luôn âm thầm phát triển
dù gặp điều kiện giông bão - để rồi thành một cây lớn, vì sức mạnh của Thiên
Chúa luôn hiện diện tiềm tàng nơi mỗi phần tử của thân mình Chúa Kitô. Hãy mạnh
tin ‘thả lưới chỗ nước sâu’ như là một điều kiện ‘ắt có và đủ’ để Thiên Chúa có
thể thực hiện được những việc diệu kỳ trên trần gian nầy. Hãy nghiệm mà xem:
biết bao người cả một đời bôn ba tìm kiếm danh lợi thú, sẽ đến một lúc nào đó
tự họ tìm đến nương nhờ nơi cửa phật hoặc tìm đến nhà thờ, vì họ cảm thấy thất
vọng về sự hư vô của vật chất và sự trống rỗng của tình người.
Thiên Chúa Quan Phòng đã an bài
và lo liệu cho vạn vật được vận hành trong trật tự, nhưng Ngài vẫn lo liệu –
sắp xếp cho mọi loài được hiện hữu và phát triển qua từng giây phút trong hiện
tại. Bởi đó lời Thánh Vịnh phải được ta ca lên mỗi ngày: “Việc Chúa làm cho ta,
ôi vĩ đại. Ta thấy mình chan chứa một niềm vui” (Tv 126,3).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét