Vẫn biết rằng ‘như trời cao hơn
đất thế nào thì tư tưởng của Thiên Chúa trổi vượt hơn tư tưởng con người như
thế’, nhưng những câu chuyện Chúa Giêsu nói về lòng nhân hậu của Thiên Chúa
luôn làm cho con người phải ngỡ ngàng. Có thể kể đến chuyện đồng bạc bị đánh
mất, con chiên bị thất lạc, người con hoang đàng (Lc 15,1-32), chuyện mướn thợ
làm vườn nho vào giờ thứ 11, chuyện Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời và bị
giết chết. Và còn hơn thế nữa, chúng ta chứng kiến sự vô cảm trong câu chuyện người đầy tớ khắc nghiệt:
chủ tha bổng cho anh mười ngàn yến vàng vậy mà anh lại không tha cho người bạn
mắc nợ 100 quan tiền,.. đó là hình ảnh về cách hành xử của từng người chúng ta với tha nhân (Mt 18,21-35).
Nếu tính theo giá của ngày công
thưở ấy là 1đ, thì số tiền trên được quy đổi là 160.000 năm so với 3 tháng. Một
sự chênh lệch quá lớn: Thiên Chúa tha thứ cho ta thật nhiều, và ta thường khắc
nghiệt với anh em!
Sự tha thứ là điều phù hợp với lý
trí bình thường của con người. Ông Dale Carnegie có kể một câu chuyện: Một ông
chủ bực tức vì một nhân viên của mình phạm lỗi, ông ta liền rượt đuổi hòng tóm
lấy hắn, hai người rượt đuổi quanh một chiếc bàn rộng và đến vòng thứ 3 thì người
chủ ngã xoài - trợn mắt vì đột quỵ. Thật đáng thương cho ông chủ, vì ông nghĩ
rằng lỗi người kia xúc phạm đến mình là quá lớn! Những bài viết về ‘Nghệ thuật
sống’ luôn chỉ vẽ cho ta biết có tha thứ thì tâm hồn ta mới thanh thản và nhẹ
nhõm, tránh được hao tổn khí lực vì ăn không ngon – ngủ không yên. Nhưng tha thứ
là điều không dễ dàng gì, cần phải có sự dũng cảm và sự trợ lực của ơn Thánh.
Khổng tử dạy rằng: “Nhân vô thập toàn”, bởi thế tha thứ cho nhau là điều hợp lý
vì ta cũng sẽ được người khác thứ tha cho, và rằng: ‘Lấy oán trả oán thì oán
càng chồng chất, lấy ơn trả oán thì oán bị tiễu trừ’.
Sự tha thứ là dấu chỉ của lòng
biết ơn. Sinh ra trên cõi đời, chúng ta được hưởng công ơn dưỡng dục của cha
mẹ, được hưởng thành quả của khoa học tiến bộ và biết bao tiện ích của xã hội,
được hưởng gia sản Đức tin mà tiền nhân đã hy sinh đổ máu đào để minh chứng và
lưu truyền, và nhất là mỗi ngày được hưởng muôn ân lộc Cha trên trời ban tặng –
được Chúa tha thứ muôn muôn vàn lỗi lầm.
Nhiều người trao ban cho ai đó
một ân huệ và ước mong người đó thể hiện lòng xót thương cho một người khác
nữa: cả người cho và kẻ nhận sẽ cùng được giàu có. Kẻ được tha nhiều sẽ yêu
nhiều và tình yêu đó được thể hiện bằng lòng thương xót – tiếp tục cho đi:
thương những sinh linh bé nhỏ, thương những kẻ nghèo hèn và thương hết mọi
người. Chuyện xảy ra trong Tin Mừng hôm nay đi ngược với quy luật trên, nên các
bạn của người đầy tớ khắc nghiệt đã kể lại cho ông chủ và ông chủ đã ra một
hình phạt nặng nề cho kẻ không biết thương xót người khác.
Tha thứ là bước đi trên con đường
trọn lành. Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi ban cho ta Con Một, Đấng hiến thân
mình trên thập giá, và Đấng ấy đã tha thứ cho nhân loại vì ‘họ lầm chẳng biết’.
Chúa dạy: “Đừng xét đoán, và các ngươi sẽ không bị xét đoán. Đừng lên án, và
các ngươi sẽ không bị lên án. Hãy tha thứ, và các ngươi sẽ được thứ tha. Hãy
cho đi, và các ngươi sẽ được cho lại. Các ngươi đong bằng đấu nào thì sẽ được
đong lại bằng đấu ấy. Người ta sẽ dùng đấu hảo hạng, đã dằn đã lắc và đầy tràn
mà đổ vào vạt áo các ngươi. Vì các ngươi đong bằng đấu nào thì sẽ được đong trả
lại bằng đấu ấy” (Mc 6,37-38). Mỗi ngày ta được mời gọi nên hoàn hảo hơn. Sự
trọn lành Kitô giáo tùy thuộc vào việc nên giống Chúa Kitô và biết xót thương
tha nhân, vì Chúa Giêsu đang hiện diện trong họ.
Xin kể hai câu chuyện có liên
quan đến việc xét đoán và tha thứ:
Câu chuyện thứ nhất: Có một người
kia, suốt ngày cứ tìm cách bới móc tật xấu của người khác. Đêm về, nằm ngủ, anh
mơ thấy mình bước đi cực nhọc với một gánh rất nặng trên lưng. Anh xin Chúa cất
gánh nặng đó cho mình. Chúa bảo anh: gánh nặng đó là những lỗi lầm người khác
mà con bới móc được và con tự chất lên lưng mình.
Câu chuyện thứ hai: Một người
khác mất ăn mất ngủ vì nỗi uất hận bị vợ phản bội. Một lỗi lầm không thể tha
thứ được! Sau nhiều tháng trời bị dằn
vặt bởi nỗi đau, quả tim anh ta dần khô héo, bèn tìm đến gặp vị ẩn sỹ. Vị ẩn sỹ
cho anh một lời khuyên: muốn cho quả tim được nhẹ nhõm và thanh thản, không có
cách nào khác là tha thứ; mỗi lần tha thứ là một viên sỏi nhỏ rớt ra khỏi lồng
ngực và anh thấy dễ thở hơn. Anh trở về, mỗi ngày tập tha thứ cho vợ, và như một quy luật tất yếu - người vợ cũng đáp
trả sự tha thứ của anh bằng ân tình chan chứa.
Cuộc đời không thể không va chạm,
cãi vã…nhưng hãy tha thứ, vì đó là Lời Chúa truyền dạy, là điều tốt cho tâm hồn
và sức khỏe, là dấu chỉ của một người dũng cảm, là cách thế tuyệt vời để hóa
giải thù oán. Hãy xác tín rằng Cha trên trời biết rõ mọi điều, và hãy luôn
nguyện cầu ‘xin cho con biết chịu mọi sự sỉ nhục cách vui lòng’. Dù đã ra khỏi
tù, nhưng nếu ta còn bức tức với người lính cai tù, thì ta vẫn còn bị giam
trong tù vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét