Thay đổi dường như là quy luật
của vạn vật: cây cỏ, động vật, và ngay cả vũ trụ cũng không ngừng chuyển động. Cha Pierre
Teilhard de Chardin và Charles
Robert Darwin đã đưa ra thuyết tiến hóa, như là một lý giải khá hợp lý
về nguồn gốc vũ trụ, sự đa dạng của các chủng loài trên trái đất này: vạn vật
không ngừng tiến hóa, trong những điều kiện thích hợp thì nảy sinh giống loài
mới, những bộ phận nào cần thiết để thích nghi môi trường sống thì phát triển
thêm, còn bộ phận nào không sử dụng đến thì tự mất dần đi.
Sống trong xã hội đương đại, hơn bao giờ hết,
sự thay đổi dường như đang trở thành quy luật sống và sinh tồn. ‘Thay đổi –đổi
mới’ luôn là chiêu bài được các nhà chính trị đưa ra để nhử mồi cử tri, và ngay
trong lãnh vực tâm linh, tín hữu luôn được mời gọi hoán cải – thay đổi cuộc
sống cho phù hợp với đạo lý…
Tình hình ‘cải đạo’ ở trên thế
giới, nhất là tại Mỹ trở nên càng ngày càng phổ biến hơn, dường như người ta
không đặt nặng vấn đề thần học, họ đi nhà thờ hoặc chùa nào cũng được, họ đến
với nhà thờ Anh Giáo, hoặc Tin Lành hoặc Công Giáo cũng được, miễn sao phù hợp
với sinh hoạt và thỏa mãn nhu cầu tâm linh. Có người khi trẻ theo đạo khác,
tuổi trung niên theo một đạo khác và về già lại thờ thêm một vị thần khác mà
lương tâm họ vẫn an bình: trên bàn thờ của họ vẫn có Chúa Mẹ, có thêm tượng Đức
Phật mà dường như các vị vẫn vui vẻ ngồi yên bên nhau.
Xáo trộn hơn hết và dường như đã
trở thành chuyện bình thường ở Âu-Mỹ (Việt Nam cũng đang theo chân) là chuyện
ly dị. Chuyện ly dị, con anh con tôi, kết hôn lần thứ … đang trở thành
chuyện ‘thường ngày’ trên phim ảnh, báo
chí và trong đời thường. Người ta bảo: “đàn bà con gái bên Mỹ bây giờ có giá
lắm, muốn cặp bồ với ai chồng cũng chẳng làm được gì, sang Mỹ rồi đàn bà Việt
Nam (ngay cả người Thượng) đa số bỏ chồng để lấy những người giàu sang”. Nghe
câu nói trên, tôi thấy đau lòng, vì dường như người nói muốn diễn tả một thực
trạng mà họ cũng đang mơ ước – đáng tiếc
là chưa có điều kiện. ‘Người ấy’ hiểu chữ ‘có giá’ có nghĩa là tự do, có nhân
quyền, sống theo sở thích mà vẫn được luật pháp bảo vệ. Còn tôi, tôi lại nghĩ:
“không phải có giá mà là hư đốn”. Dầu sao câu chuyện ly dị bên Âu Mỹ còn là
chuyện dài nhiều tập, khiến Giáo hội cũng phải ‘đau đầu’. Còn ở Việt Nam,
câu chuyện ly dị, kết hôn lần thứ mấy, con ông con bà… cũng đang diễn ra với
con số ngày càng lớn.
Trong hiện tình xã hội, tình
trạng ‘đứng núi nầy trông núi nọ’ đang trở thành một nghệ thuật để sinh tồn.
Người học trường đại học này vẫn phải nghiên cứu tình hình các nghành và trường
đại học khác, để nếu được thì thay đồi. Người có bằng cấp ra trường, đi xin
việc… nhưng thường họ vẫn phải nghiên cứu và dò hỏi thêm nhiều chỗ để sẵn sàng
‘bay’ nếu chỗ khác ‘ngon’ hơn… Dường như không mấy ai bằng lòng về ngành nghề,
công việc và số phận của mình; họ tạo nên một sự ‘bát nháo’ trong sinh hoạt cá
nhân cũng như xã hội; họ cho rằng muốn sinh tồn và đi lên thì phải lanh lợi –
khôn ngoan và tùy cơ ứng biến mà thay việc… đúng là ‘lương tâm không bằng lương
tháng’.
Nhưng để hoàn thành một nghiệp
lớn và muốn xây dựng một xã hội ổn định và bền vững, không thể sống chộp giật
và thay đổi liên miên nhiều thứ được: nhà ở, nghề nghiệp, tôn giáo, vợ chồng…
mà phải có tính kiên định, nhẫn nại và bền chí. Chính sự nhẫn nại chịu dựng và
tha thứ cho nhau trong hôn nhân Kitô giáo đã tạo nên hạnh phúc bền bỉ cho đôi
bạn, giúp họ vượt qua những va chạm, để đạt tới sự trưởng thành hơn trong nhân
cách – đem lại một bầu khí yêu thương, phù hợp cho việc giáo dục con cái thành
người. Hãy nghĩ mà xem, những nhà bác học miệt mài nhiều năm trời nơi phòng thí
nghiệm, những văn sỹ vật lộn với những tác phẩm văn hoc, những họa sỹ và cả
những bác nông phu đều phải lấy cần cù và kiên nhẫn làm kim chỉ nam cho mình. Đời
sống đạo không chấp nhận đi hàng hai! Sống đạo là một quyết định của từng cá
nhân đối diện với một hồng ân – một tiếng gọi, chứ không phải là sống theo bầy
đàn: ai sao tôi vậy. Đạo là sự dấn thân theo một vì sao - đi đến tận chân trời
góc bể để tậu cho được viên ngọc quý: “Thầy là Đường, là Sự Thật và là Sự
Sống”. Đức Giêsu Cứu Chúa là cả một kho tàng, đòi ta dấn thân một cách bền bỉ,
là một tình yêu độc chiếm. Trong giao ước Sinai, Thiên Chúa đòi buộc dân Do
Thái không được thờ thần nào khác ngoài Ngài; tiên tri Hosê cho ta biết: Thiên
Chúa chúng ta thờ là một Thiên Chúa hay ghen tuông.
Dù dòng đời trôi nổi
Lòng tôi cứ vững tin
Vào danh Đức Chúa Trời.
Quyết không hề thay đổi.
Lời của Thánh Phaolô: “Tôi biết
tôi đã tin vào ai và tôi tin chắc rằng Ngài có đủ quyền năng giữ gìn tôi, mãi
cho tới ngày sau cùng”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét