Cuộc đời Kitô hữu được ví như dòng
chảy tâm linh và là một cuộc hành trình tiến về cõi vĩnh cửu. Quanh ta vẫn có những người đồng đạo cùng
tiến bước, nhưng tâm tư mỗi người cảm nghiệm về chân lý ở nhiều tầm mức khác
nhau. Sự thật là có nhiều người lớn hoặc những em nhỏ không hiểu biết đầy đủ về
giáo lý – dẫn đến một số ngộ nhận về đạo:
Câu chuyện thứ nhất. Một người mẹ
có nhiều đứa con, có những đứa ngoan hơn và cũng có những đứa dại khờ, làm tiêu
tán tài sản gia đình và héo hắt cõi lòng người mẹ. Người mẹ rất mực hiền lành,
chỉ nhỏ nhẹ khuyên can con cái và bà rất siêng năng đi lễ - đọc kinh cầu nguyện
cho con cái. Một hôm có người nói với bà mẹ: “bớt đi lễ và đọc kinh đi, để có
giờ mà dạy con cái”. Dĩ nhiên bà mẹ rất buồn…Đây quả là một bà mẹ đạo đức, tuy
chỉ là đạo đức bình dân.
Giải pháp: Sống trên đời, nếu vừa
khôn ngoan vừa đạo đức thì rất tốt. Nhưng nếu không tài giỏi và khôn ngoan, thì
đạo đức đã là quý lắm rồi và chính Chúa sẽ lo liệu phần còn lại cho người quấy
rầy mãi làm Chúa nhức óc. Nếu ta tránh xa Chúa và bỏ nhà thờ là đã sa vào chước
ma quỷ, con cái càng nhiều và càng hư thì cha mẹ càng phải đạo đức để xin Chúa
cải hóa tâm hồn chúng. Chúng ta rất dễ mang tội báng bổ thần thánh, khi quá bức
xúc trước một ai đó làm ta bất bình, ta nói với họ: “Vậy mà ngày nào cũng đi lễ!”
Câu chuyện 2. Có 2 người sống gần
nhà nhau, cả 2 gia đình vẫn thường xuyên đến nhà thờ hằng ngày. Bỗng dưng một
nhà bỏ đi lễ và đọc kinh hằng ngày, vì anh ta nhận ra: Chúa chỉ nhận lời anh
kia, cho anh ta làm ăn giàu có, còn mình Chúa chẳng cho gì cả, nhà nghèo xơ…
thôi, cả nhà nghỉ đi lễ, vì Chúa chẳng thương gì nhà mình - xin mãi mà chẳng
được.
Giải pháp: Ấn tín bí tích rửa tội
cho ta được diễm phúc làm con Chúa. Điều quan trọng nhất trong cuộc đời là tin
vào Đức Kitô và dấn bước theo Ngài để cùng được sống lại với Ngài. Nếu ta cho
rằng mình đi đạo để được sung túc về của cải và may mắn trên đường đời thì quả
là lầm to, Chúa không phải là ông vua ngồi đó để xem ai khéo xin thì được
nhiều, ai vụng xin thì được ít. Thực tế thì cả gia đình người nghèo trong câu
chuyện trên chẳng siêng năng lao động và cũng chẳng màng đến nhà thờ, dù họ rất
rảnh rỗi – họ cứ ngồi mà quan sát người khác và so sánh mình với người khác.
Anh ta xin chưa được là vì xin chưa đúng ý Chúa, và nhiều khi Chúa đã mở cho
anh những cánh cửa sổ - nhưng mắt anh cứ mải nhìn ra cánh cửa ra vào đang bị
đóng.
Câu chuyện 3. Có một bệnh nhân
ung thư bệnh viện đã trả về nhà, bà con lối xóm tụ họp để đọc kinh cầu nguyện
xin Chúa thêm sức mạnh cho được vui lòng vác thập giá. Có một em nhỏ phát biểu:
đã ung thư rồi còn đọc kinh làm gì?
Giải pháp: Cũng như em nhỏ kia,
nếu ta cho rằng cầu nguyện là để cho bệnh nhân được khỏe lại, thì có thể việc cầu
nguyện là điều vô ích trước một bệnh nhân ung thư. Nhưng ta còn phải cầu nguyện
là vì để xin ơn trợ giúp cho bệnh nhân được vững tin, được luôn tín thác vào
tình yêu Chúa – ngay trong những gian truân họ đang trải qua, cầu nguyện là để
ý Chúa được thể hiện trên cuộc đời nầy, để tạ ơn vì cuộc sống đã qua - dẫu
không may, và để phó thác cuộc đời bệnh nhân cũng như thân nhân trong bàn tay
quan phòng yêu thương của Thiên Chúa.
Câu chuyện 4. Nhiều người khô
khan thường đưa ra lập luận: “có kẻ ít đi nhà thờ, nhưng cuộc sống họ còn tốt
hơn những kẻ ngày nào cũng rước lễ” (chữ tốt ở đây hiểu là sống công bình-bác
ái).
Giải pháp: Chuyện đó có thể đúng,
nhưng chỉ là số nhỏ. Nhưng sự thật là đa số những người ngày ngày chuyên chăm
cầu nguyện thường có cuộc sống rất tốt mà ít người nhận ra. Vì nếu không có ơn
trợ phù, trong con người chẳng còn chi thanh khiết, và Giáo hội chưa từng phong
thánh cho vị nào không có lòng yêu mến bí tích Thánh thể - yêu mến Mẹ Maria và
các Thánh, tích cực xây dựng Giáo hội…
Khi nói ra trên giấy, có thể ta thấy những chuyện như trên
là rất nhỏ, nhưng những suy nghĩ sai lệch như trên thường len lỏi vào đời
thường đã gây nên những rạn nứt đức tin cho nhiều ngươi... ta cần phải giúp cho
ai đó hiểu rõ chân lý- khi họ đối diện với những ngộ nhận về giáo lý.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét