Tuổi thơ mỗi người luôn đầy ắp
những kỷ niệm, lâu lâu chúng chợt về và đem lại cho ta những cảm giác mơ màng,
thơ mộng. Nhiều nhất vẫn là những kỷ niệm của những ngày tết khi ta còn bé: một
ít chai rượu, một vài chục trứng và bánh tàu, cả đám con nít của từng dòng họ
được một vài anh chị lớn đưa đến từng nhà các bậc ông bà. Trước khi vào nhà nào
thì mỗi đứa được thông tin cho biết phải chào hỏi thế nào, và sau khi ra khỏi
nhà thì đám trẻ tràn ngập niềm vui với những đồng tiền mừng tuổi. Tuổi thơ cũng
chất chứa những ý niệm về mùa xuân: muôn hoa đua nở, bướm bay dập dìu, khí trời
mát mẻ, én bay đầy trời, hương xuân dịu dàng.
Nhưng rồi, bỗng một ngày đứa trẻ
lớn lên, nó thấy ngày xuân sao tầm thường và nhạt nhẽo thế! Vì trời thì nắng
chói chang, hoa muốn nở thì phải có kỹ thuật, bầu trời chẳng có một con én nào bay
cả… là những hậu quả của việc biến đổi khí hậu và đó là lúc chúng ra khỏi tuổi thơ. Thêm vào đó, chúng cũng không phải chờ đến tết để có áo quần mới, cũng chẳng có nồi bánh chưng để mà chờ trời sáng và tiền mừng tuổi cũng chẳng biết để làm gì! Có người còn đề nghị nên ăn tết
theo dương lịch cho đồng bộ với nhiều nước trên thế giới. Có người thấy chán
những ngày tết nên tìm một nơi hoang vắng nào đó để trốn đời, có kẻ vùi mình
trong men say, có kẻ ngủ vùi mấy ngày liền.
Thực ra, chẳng nên thay đổi ngày
tết và cũng chẳng cần phải có những nét thi vị mà thơ văn đã khoác cho mùa
xuân, ta vẫn khám phá ra những nét duyên dáng của những ngày tết:
Ngày của sum họp gia đình. Dù ai
đi xa, nếu có thể được thì đã tìm về bên mái ấm gia đình, dù là miền quê nghèo
nàn vẫn hấp dẫn vì là nơi chôn nhau cắt rốn và là nơi có những người ruột thịt,
để cảm nghiệm hai chữ ‘thân thương’; còn ai không về quê được đều cảm thấy một
nỗi thiệt thòi, khát khao và nhớ nhung khôn xiết. Những ngày giáp tết, từ 26-27
và 28 tết, mỗi ngày có cả ngàn chiếc xe môtô chạy trên quốc lộ 14, từng cặp nam
nữ từ Saigòn dồn chân về nhà ăn tết, cứ nhìn những chiếc xe vút qua lòng tôi
lại cảm thấy vui lây với những người trẻ. Chỉ thương cho những người không có
nhà để về hoặc không thể về nhà vì công tác hay đang nằm viện, đang ở tù...
Ngày của tình người. Ngày tết
đến, ai cũng muốn mở lòng ra để tha thứ và để cầu chúc nhau những điều tốt đẹp.
Biết bao nỗi bất hòa đã được hóa giải nhờ những ngày tết và mùa chay thánh.
Nhiều khi không cần người kia phải nói lời xin lỗi, nhưng qua sự tử tế của họ
ta đã hiểu được ý hướng muốn làm lành, và ta nên mau mắn đón nhận: đây quả là
những hoa thơm quả ngọt của mùa xuân. Và cũng nhờ có những ngày xuân, ta có dịp thăm viếng những vị cao niên trong dòng tộc, thường rất cô đơn và nhiều tủi hờn.
Ngày của tình Chúa. Mỗi dịp xuân về, ta tính sổ cuộc đời với Chúa, tạ ơn Chúa và suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời. Bên cạnh đó, ta có dịp viếng mộ bà con thân tộc, lòng man mác buồn vì nhớ về những kỷ niệm thuở còn chung sống và ta thầm ước hẹn sẽ gặp lại họ trong mùa xuân quê trời.
Thật quý hóa vì người Việt chúng
ta vẫn còn thống nhất với nhau về những ngày tết, ngày nào cũng được miễn là có sự nhât trí với nhau, để rồi mọi người cùng tạm
dừng công việc để nghĩ tới ý nghĩa của cuộc đời mình, để vun đắp tình cảm ruột
thịt, để làm lành với anh em, để nói lên những quyết tâm cho năm mới, và để tin
tưởng phó thác năm mới trong tay Chúa quyền năng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét